Tào công công ta không giữ ông ấy.
Ông nói: "Lão nô tiến cung từ nhỏ đã hầu hạ cạnh tiên đế, hiện giờ tiên đã nguyện của người cũng đã thực hiện được, lão nô có thể yên tâm rồi."
Ta cũng nghĩ đã lúc ông xuất cung an dưỡng già rồi.
Vì vậy, ta đã thưởng cho ông một ngôi nhà cùng vàng bạc châu báu một người hầu ở kinh thành.
Tuy nhiên, vào chuyển ông đã tự liễu đời mình bằng một dải lụa trắng dài ba thước.
Khi ta mới biết, hóa ra "phải rồi" của ông là thế này.
Ông lại bức trên bàn cho ta, trên chỉ câu.
"Tiểu quận chúa, bảo trọng.
Lão nô gặp tiên rồi."
Đột nhiên giọt mắt rơi điều này khiến ta nhớ buổi chiều hoàng phụ đi.
Ông ốm nặng mức hôn mê ngày, thậm mở mắt cũng khó khăn, ngay khi mở mắt thì nhãn cầu cũng đã quá mờ nhìn rõ sự vật.
Ông cố nhấc một ngón chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi ta: "A Ninh, ngoài đổ rồi à?"
Ta nhìn theo ánh mắt ông, thấy ánh sáng trên bầu trời vào qua các khe hở trên hoa văn của cửa sổ, sặc như trận trong tiệc sinh thần năm tám của ta.
Ta nắm lấy của hoàng nói với ông: "Vâng, hoàng ngoài rơi rồi."
Hoàng phụ bất mỉm "Tuyết rơi rồi… rơi Tiểu thái tử của trẫm đón trẫm rồi…"
Ông chăm nhìn bầu trời sặc sỡ, mỉm cười rồi trút thở.