Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 63: Nghiền ép Lạc Trần

05/03/2025 16:27

Dịch giả: hoangtruc dịch: HTP

Chớp mắt, Lý đã tới gần, pháp. thanh đ/ao sắc bén rời khỏi vỏ, ngút trời.

Âu Kiệt qua Lý Hậu, rút lại. chưởng tọa ở Nam Linh tông, đặc biệt Hậu, bởi ý chính ý Nam Linh này.

Bởi trừ Dược sư, vô cùng cao cực kỳ hiếm gặp. Mới trăm năm tu tu vi đã Trúc kỳ, thậm vinh dự những đột Trúc Kim đan môn.

“Nghe chút h/ệ Hậu…” Âu Kiệt suy nghĩ đã n/ổ vang, tỏa hào chói. chớp đó, n/ổ vang, Hậu, ngàn biến mất.

Lúc trước, cần phải mất tháng mới tới này, Linh mất đã nơi.

Tiếng vang ầm sấm sét oanh kích xuống, Phỉ hôn mê, bầu chợt u, tầng mây đôi tay vô hình rá/ch. Rồi n/ổ ngập đó, hình ảnh to hiện.

Mãnh liệt rơi ầm khắc khiến trăm dặm chợt r/un r/ẩy bốc ch/áy hỏa diễm, đó nứt dài hiện đan xen nhau khắc cái ấn kí pháp.

Trong phạm vi trăm dặm đây, hết thảy cỏ, hết thảy núi đ/á, thậm kể ngọn núi chớp tan tro bụi, tiêu tán mất tăm tích. Lực đã hủy diệt hết tất tồn tại này.

Chỉ duy Phỉ nhận bảo hộ, khiến chịu chút tổn thương nào cả. Trận đã hiện, ảnh mờ ảo rõ ràng.

Rất nhanh, hơn ngàn nội Linh đã hiện Trên bọn họ lại ấn kí giúp họ nữa. Âu Kiệt chỗ Phỉ hôn mê. đã nữ khoác chút phục đưa Linh tẩm bổ nàng. Một Phỉ rãi mở sắc hoảng hốt thấy bật khóc, cảm giác kích lan khắp thân.

Hơn nữa, bản Hương thấy chưởng tọa Hương sơn Lý nước lại rơi mưa, đồng dìu đỡ dậy, vội vàng nói.

“Chưởng tọa, sư đệ…” Phỉ trắng cầu khẩn.

“Bạch sao rồi!” Lý trước, đã hiện trước Y nén lại nộ gấp hỏi lại.

“Bạch sư đệ…vì muốn cùng Hầu Phi sư huynh, mình dụ truy đi…” Giọng Phỉ lại thút thít nỉ non, đem sự tình suốt chạy trốn kể ra.

Hơn ngàn tuy chưa biết nghe qua lời Phỉ kể lại, sắc bọn vô cùng rung động. quá trình khiến bọn họ khỏi hít lạnh.

Phùng Viêm bảo hộ đồng Hầu Phi Phỉ cùng nhau liều mạng chạy trốn, lại phái truy sát, Ngưng Ngưng chín…

Truy vậy, nếu đổi lại nội mình hẳn phải sinh.

Hơn nữa lời kể lại Phỉ, hành lại tình thậm vật kiêu.

Hắn mình chạy thoát, quay lại đồng môn, vượt cấp tên cường địch, bôn mang theo đồng trọng thương cường ngạnh chạy trốn suốt tháng trời, chạy qua hơn dặm đường.

Cuối cùng lại quyết định dụ cường địch lại đồng vọng sống sót. Nhờ vậy Phỉ mới tin môn, bằng chưa biết chuyện phản.

Thấm thoắt, ảnh lòng nội rõ ràng hơn cả, đấy hình ảnh tràn tình ảnh to trang hán anh thiết vậy.

Mà t/âm th/ần Pháp đồng loạt động, đó Tiền Đại Kim lại chút ngây ngốc. Bản cách nào đem hình ảnh gộp chung lại hình ảnh cái lời kể trước đã thời thầm đẩy chuyện hay ho lòng sẽ điều tra sự tình, tuy lòng chắc chắn chính tiểu Ô Quy, kẻ lòng hòi, hay đố lầm chứ quyết Khi nghe tin Phùng Viêm đã lòng phào nhẹ nhõm, vậy sự việc hẳn biết q/uỷ hay.

Còn khác thời dài hơi, chính thiết vô tình Âu Kiệt, danh xưng Sài nhân. lộ vẻ kính trọng, lấy tu vi biết những lời Phỉ sự thật, thậm chưa kể hết tất tình đã ra.

“Một vậy, Linh ta quyết phép tại đây!” Tay áo Âu Kiệt hất không, an bày trăm nội tìm ki/ếm Hầu Phi.

trầm rãi ngẩng đầu, chút đỏ lại, lòng đắng chát. Hành khiến cảm giác quả mình nhầm đứa trẻ hiểu rõ được, cảnh vậy, sống sót Thuần…là cực kì nhỏ bé.

“Ngươi do ta mang núi đấy…” Toàn bộc ầm, trước, lóe lên, mượn nhờ sót lại người, chợt tới tộc.

Âu Kiệt than nhẹ lòng, nghe những lời Phỉ nói, lòng hiểu rõ lành ít dữ nhiều. nhoáng cái, mang theo ngàn lại tục đi.

Tiếng n/ổ ngập vang khắp phía, Lý cùng Âu Kiệt mang theo ngàn chớp hiện viện tại dãy Tinh sơn mạch này.

Lúc này, mây vỡ nát trùng kích quét ngang quanh, địa bộc ra. Ngay viện vô số kinh hô hình ảnh tòa nhà tộc.

Ầm ầm!

Trận khắc đ/á xanh bề trạch viện tắc đó tan vỡ lại tro bụi, tòa nhà chợt sụp xuống.

Từng thét viện ảnh mang theo nộ, mang theo vọng thét lương.

Hai con sư đ/á trước cửa cùng ăn quả sân vườn lập hóa khôi gi*t. Nhưng Lý tiên, hất tay áo quét con sư đ/á vỡ tan nát, ăn quả chợt r/un r/ẩy, trái rơi đất chạy trốn hết.

Tiếng n/ổ vang liên tục, đã Linh kín, diệt tiến vào.

Cả đống phế viện tộc, tay phải bấm niệm quyết điểm chỉ, đoàn hỏa diễm màu xanh hiện, ào ạt lan quanh. Tóc gió, kinh địa ầm bộc ra.

Biển lan rộng phía, trùng kích đống phế tất đi, tên vọt kia lương thiết, th/iêu diệt sẽ.

Chân phải Lý nâng mạnh đại địa chân vỡ nát nứt to hiện cứng rắn mở, lộ cung điện lòng đất.

Ngay tòa cung điện hiện mảnh bỗng lên, tổ vọt ra.

Sau thấy Lý Hậu, sắc vọng. Trận sắp sửa trước vậy đột Linh lại tiến đến, nếu khác số chuẩn quần nhau đây lại cùng Âu Kiệt!

Cả lại, miệng thanh lương bi ai.

“Trốn, chạy bao hay bấy nhiêu!”

Đám cung điện lòng đất r/un r/ẩy, rất chạy trốn. Nhưng đã kín, Âu Kiệt sắc biểu tình phất tay áo lên, nội bắt càn quét tàn tất cả.

Hai chằm chằm nước tổ tộc, sắc chợt Không y, Âu Kiệt mảnh lộ vẻ gi/ận khôn cùng.

“Tàn phàm tục vậy, ngươi lý khó dung tha!” Tay áo hất lên, bộc lên.

Cùng đó, thanh lương ngừng nội Linh quét gọi chóc nữa, chính ép!

Hai ngàn người, trăm người.

Nhìn thấy t/ử vo/ng, con cháu bản những mạch khác sự càn quét Linh diệt thảm, tổ lạnh lẽo ngẩng thét sau.

Nhưng lại, n/ổ vang cuồn cuộn tới tốc cực nhanh, thế mạnh bạo phô cái địa, bao lấy lão. lãnh, đưa tay phải mạnh mẽ bóp ch/ặt lại.

Ầm!

Lạc tổ lương thiết, hỏa diễm bao phủ, nhục tất hóa tro bụi, rốt cuộc lại Hậu…một chiêu ch*t!

Một màn nội hít lạnh, Âu Kiệt phải to mãnh liệt Hậu, lòng rung vô cùng.

đứng giữa trung, lại vung tay hất lên, lại bộc nữa đem th/iêu đ/ốt toàn. Sau đó phương xa, sắc sa sút, than nhẹ tiếng.

“Bạch ta…xin người!” Y đắng chát xa xa. Y an để khác tìm phải tự mình tìm tòi nữa, sống tia vọng nhỏ nhoi.

Nhìn theo Lý xa, lưng ngập trời, nội dần bùng nhiệt cùng phấn chấn. Tông càng cường đại tương lai bọn họ càng huy hoàng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm