Khách Sạn Âm Thai

Chương 21

21/05/2025 18:46

Nhưng cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, đối mặt với tất cả những chuyện này khiến cô h/oảng s/ợ đến mức tê liệt. Cô không dám báo cảnh sát, cô quá hiểu bản thân mình chỉ như hạt bụi trước những kẻ giàu có. Ngay cả việc xuất ngoại một lần, cô cũng phải vật lộn khổ sở cả năm trời.

Cô chọn im lặng - một quyết định hợp tình hợp lý.

Nhưng trong khoảnh khắc hai chúng tôi chạm mắt nhau...

Nỗi áy náy trong cô đã trở thành sợi dây c/ứu mạng tôi.

Cô chấp nhận nỗi chấp niệm của tôi, cho phép tôi tạm thời mượn thân x/á/c. Ở góc độ nào đó, cô ấy thực sự rất dũng cảm.

"Em phải tìm ra chân tướng, phải biết mình đang ở đâu, đưa bọn chúng ra trước vành móng ngựa... Phương Trầm, từ khi chọn nghề này, em đã chuẩn bị cho tình huống x/ấu nhất, anh cũng thế mà đúng không?"

Tôi áp má vào lưng anh, cảm nhận từng cơn đ/au quặn thắt. Được sống thật tốt biết bao, dù là đ/au khổ, tuyệt vọng. Vẫn còn có thể gom nhặt lại hy vọng.

"Nhân tiện, mấy chiếc nhẫn đó, gu của anh đúng chuẩn trai thẳng thừng đấy, quê ch*t đi được."

"...Nếu phải chọn, thì lấy mẫu thứ hai đi."

Phương Trầm siết ch/ặt tay tôi đến nỗi gân xanh nổi lên. Như thể nghĩ rằng làm vậy tôi sẽ không thể rời đi. Giọt nước mắt nóng hổi của anh rơi xuống mu bàn tay tôi, giọng nghẹn ngào nói những lời vô nghĩa:

"Vậy thì lấy cái thứ hai, nhưng mẫu thứ ba đắt nhất, đồ đắt tiền không tốt sao? Anh muốn cho em thứ tốt nhất mà."

Đồ ngốc, tôi mỉm cười.

Linh h/ồn dần tách khỏi thể x/á/c mà tôi không cách nào kháng cự. Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi mệt mỏi khép đôi mi.

"Số hiệu cảnh sát 00233 Uông Phỉ, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, xin được trở về đội!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm