5
Tôi mang vành tai phiếm hồng đến dưới lầu của túc xá nam.
Cũng may là lúc rất ít người.
“Chu Dạng, anh nghỉ ngơi đi.”
Chu mày, mang một tứ trêu chọc.
“Bảo bối, gọi anh là gì?”
“Thì là Dạng......”
“Lúc em cũng không gọi anh vậy.”
Lông mi r/un r/ẩy, ngượng ngùng hỏi hắn: “Xin em mất rồi. Anh thể nhắc em một không?”
Khóe miệng khẽ nhếch.
“Em đó, gọi anh là chồng ơi.”
……
Cả meo meo. (Thật là meo ạ.)
Gọi đến mật vậy sao?!
Đều là con trai với nhau cả, gọi vậy cũng không thích hợp đi?
Môi ngập ngừng vài cái, hổ lòng khiến không mở miệng được.
Cũng may không làm khó liền cho một bậc thang xuống.
“Cũng không sao hết, đổi kiểu xưng hô khác cũng được.”
Đổi cách xưng hô khác?
Vài tên mật thoáng qua đầu cùng dừng ở một đó.
Vì thế thăm mở miệng:
“Anh….. anh ơi?”
Tiếng nói dứt, liền thấy mắt hơi thay đổi, tiếp liền nghe thấy hắn đ/è giọng m/ắng một câu thô tục.
“Mạnh Thính, em ngoan quá đi.”
Tôi hổ đỏ mặt không dám lên tiếng, mắt đảo lo/ạn khắp nơi.
Bởi vì cảm thấy hình là muốn hôn một cái.
Nhưng cũng may không làm gì cả, chỉ dặn nghỉ ngơi tốt.
“Trở đi, mai anh tới đón em học.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, sau bị hắn soạng nửa ngày mèo nhỏ.
Chờ hắn xoay rời đi, cũng túc xá.
Nhưng không nhịn được quay đầu nhìn hắn.
Lại ngoài muốn đang ném thứ gì vào thùng rác.
Một tấm khăn giấy đẫm mồ hôi.
Hả?
Một bình tĩnh đang khẩn trương gì vậy chứ?