Học sinh tiên nhận được do căn bản cần đến giây, mà nhận nhanh chóng vứt đến bàn sau.
Hiển nhiên ta với chuyện “tự rạ/ch đường” có sự kháng và hãi vô rõ rệt.
Bởi vì lực quá thậm chí còn xoay nhẹ bàn, xém nữa đã rạ/ch rá/ch mu bàn bạn học bàn hai.
Tất cả mọi cảnh tượng này được nín thở.
Đây là lượt tiên tiết học này, đừng có xảy ra sót nhanh vậy.
May mà học sinh gan lanh lẹ bắt cán đang xoay chuyển, cũng trước giây.
Người học sinh hiển nhiên bình rất nhiều, nhận quay mọi người, lùng cho đến đếm số ung dung cho học sinh tư.
Đây chắc chắn là tấm gương cho tất cả mọi người.
Tiết học này dài tận mươi phút, mọi duy trì sự bình tĩnh, cố gắng hết sức dài thời gian có thể bảo toàn thể lực tốt nhất.
Đếm có sót đếm là ổn thỏa nhất.
Mấy học ta, cố gắng hết sức dài ra.
Lớp học vốn hoảng lo/ạn vậy mà trở tương trật tự.
Còn lượt sáu.
Vốn cũng chuẩn bị học dáng vẻ anh, lùng đếm nhưng chuyện mà ngờ đến nhiên xảy ra.
Ngay vào lúc nhận d/ao, giáo viên đang giảng bài say đến nỗi văng nước bọt, nhiên ngẩng lên.
Đồng tử ông ta đen và sâu thẳm, chằm về tôi.
Tiếng ào nhiên dừng lại.
...
Tôi ngơ người.
Cho dù đã quy tắc những lần nhưng vẫn ngơ ngác vào khoảnh khắc đó.
Tôi ngờ rằng tiên mặt với giáo viên ngẩng là tôi.
Sự hoảng lo/ạn biết thế nào nhiên dâng trong lòng, được run lên, vậy mà để rơi bàn.
Nhanh chóng hoàn h/ồn trong lòng vô căng thẳng muốn tìm đến vị trí cán d/ao.
Nhưng trong lúc đang vực vọng ánh sáng từ mặt lướt qua.
Vậy mà đàn ông trung niên đang đeo kính dày giành trước tôi, cầm rạ/ch đường cánh tôi.
Lưỡi này sắc bén trong tưởng tượng, chảy ra đống m/áu, cảm giác đ/au đớn tương rõ xém nữa đã gào lên.
Nhưng khăn phát ra tiếng động, biểu thị cảm ơn với đàn ông.
Giáo viên vậy, từ đến cuối giữ biểu cảm lùng, vùi tục liệu.
Người đàn ông đeo kính lập nhẹ giọng nói: “Ngơ ngác làm gì đi.”
Tôi lập nhưng trong lòng vẫn còn hãi.
Lần này chỉ còn có chút.