Cái thau rơi xuống sàn tạo ra một âm thanh chát chúa, bột bánh chưa nhào xong rơi vung vãi ra ngoài, dính lên mặt gỗ thành một mớ hỗn độn. Tôi lặng người, một sự lạnh lẽo xâm lấn vào xươ/ng cốt khiến tay chân run lẩy bẩy, cuối cùng không chống đỡ nổi ngồi bệt xuống đất.
Bản tin thời sự vẫn tiếp tục, cô biên tập viên nói bằng chất giọng đều đều:
"...tên s.át nhân này đã bỏ trốn khỏi thành phố X trong khoảng thời gian từ ba đến bốn tháng trước. Bởi vì lúc đó chưa có bằng chứng gã phạm tội nên cảnh sát không thể khám xét nhà. Mãi đến hôm trước nhận thấy có sự bất thường nên cơ quan chức năng mới cho phép phá cửa xông vào."
Tôi nghe đến đây, chợt nghĩ đến người anh trai của tôi.
Lần trước khi Thẩm Nghiêm đến nhà Cale để tra hỏi thì hẳn đã nhận ra có sự bất thường ở kệ sách. Vì cùng là anh em một mẹ sinh ra nên tôi sớm cảm giác được là Thẩm Nghiêm rất nhạy bén, vì thế hẳn cái cơ quan ẩn mà Cale giấu sau kệ sách không thể che mắt anh.
Vậy nên có khả năng Thẩm Nghiêm tìm được cái tầng hầm đó.
Cale rất cẩn thận, hẳn mấy thứ n.ội tạng trong cái tủ gỗ ấy đã bị xử lí sạch sẽ. Nhưng trong căn nhà đó chỗ nào cũng có vấn đề, chưa kể những vết m/áu sậm đen đặc dính trên tường không thể kì cọ, huống hồ chúng tôi dọn đồ đi quá vội vàng, chưa xử lí kĩ lưỡng. Cảnh sát không phải đồ vô dụng, vì vậy bọn họ khám xét ra được cũng là điều dễ hiểu, vấn đề chỉ là thời gian.
Nhưng tôi không ngờ việc này xảy ra nhanh như vậy.
Biên tập viên vẫn đang nói tiếp:
"Theo như cảnh sát nói, có vẻ trong lúc chạy trốn tên s.át nhân này đã b/ắt c/óc một thiếu niên tầm mười bảy mười tám, hiện thiếu niên chưa rõ sống ch*t..."
Máy quay lia một đường, khuôn mặt của Thẩm Nghiêm được phóng đại qua ống kính. Quầng mắt anh thâm đen, g/ầy đi rất nhiều so với lần cuối gặp mặt, ẩn trong đôi mắt ấy là vẻ mệt mỏi. Tuy vậy nét mặt anh vẫn nghiêm trang, đứng thẳng lưng, giọng khàn khàn nói:
"Em trai tôi bị gã s.át nhân ấy bắt đi. Tôi rất hối h/ận vì không kịp thời ngăn cản và giải c/ứu em ấy. Rất xin lỗi vì tôi có hơi không kìm được cảm xúc, em ấy là người thân duy nhất của tôi. Tôi hi vọng em trai sẽ không sao..."
Đôi mắt anh đỏ hoe, người phóng viên nói vài câu an ủi.
Tôi r/un r/ẩy lết từng bước đến gần chiếc tivi, tay chân lạnh ngắt và bụng quặn lên từng cơn, tôi chỉ muốn nói rằng tôi không phải bị b/ắt c/óc, là tôi tự nguyện đi theo Cale, là Cale đã c/ứu vớt cuộc đời tôi.
Nhưng có nói thì chẳng ai nghe cả.