Đầu người lăn lóc khắp Bởi vì toàn bộ người đó chỉ lại đầu, tất cả đều nhìn phía với vẻ th/ù h/ận.
Anh mình ở vào; Chị dâu bị doạ mức trắng suýt ngất xỉu; nay chịu quá nhiều kí/ch th/ích nên tê liệt rồi, người đầu vào hôn với tâm lý “trước sau cũng chi bằng liều mạng cho bản cách thoải mái”.
Chị Văn Văn cười rất vui vẻ: “Hôm nay cả chúng ta tụ ở để chúc cho đôi dâu chú rể này chung nhà, bây chúng ta hãy nhỏ - “Định mệnh chính em!”
“Định mệnh chính em” nhỏ quậy hôn ở chỗ chúng tôi, dâu chung với chú rể bịt mắt hôn lần lượt để dâu. Nếu sai chú rể phải chịu ph/ạt.
Đây để giở rất tốt, vì để hôn dâu thêm vài lần mà thậm chí vài chú rể vờ dâu.
Có điều bây chúng chỉ cho dù tính thêm rể tổng cộng cũng chỉ ba lựa chọn, rất dễ dàng để chọn đúng…
Anh cũng nghĩ điểm này nên khuôn thả lỏng.
Nhưng Văn Văn định để chúng ải dễ “Để tăng thêm phần thú vị cho tất cả khách mời đều sẽ tham gia này.”
Đầu người ở dưới đất bật nhảy xuống giống bóng da, chỉ đợi Văn Văn lệnh sẽ chúng thành m/a giống họ.
Đồng thời, Văn Văn cũng đưa tay kéo lớp da liền ở mình.
Đầu ấy rơi xuống: “Trò bắt đầu.”
Chị ấy lời, che mắt ngã xuống đất. giữa kẽ ngón tay ngừng chảy chắc hẳn mắt ấy bị khoét rồi.
Sau đó vô số đầu người phía ấy, hỏi ấy ai dâu.
Anh đ/au đớn chỉ biết la hét lung tung: “AAAA”, hoàn toàn được. Thế vẻ đầu người đưa hỏi kia giống nhặt món hời vậy, chúng há cắn thịt trên người tôi.
Răng rắc.
Răng rắc.
Đầu người ăn thịt xong chúng sẽ lên, thế chúng ăn hăng hơn. chí nhìn hét “con ơi” há to cắn thịt trên người tôi.
M/áu nhuộm đỏ nền nhà, bị ăn sạch thành bộ xươ/ng khô, hơi thở.
Tôi nhìn mà lòng lạnh khi đầu óc kịp phản ứng lại phản ứng trước, xoay người trốn ngoài.
Quả khỏi nói lạnh lẽo tôi: “Cô dâu tôi…ở đâu?”
Anh cũng thành m/a rồi.
Trong thôn yên kỳ lạ, ngay cả côn trùng cũng thấy, rõ trên trăng nhưng mờ mịt nhìn rõ cả.
Tôi chạy rất lâu nhưng cũng khỏi thôn được. Biết mình gặp phải ‘m/a chặn cắn chạy mình, trốn củi phía sau nhà.
Nơi hiểm nhất chính nơi an toàn nhất, ngồi xổm bên dưới sổ thỏm lắng động bên ngoài.
“Tùng tùng Có đầu người đi hướng đang nấp.
Đầu người đó lăn vọt đ/ập liên tục vào đ/ập bụi bay tứ tung. Tôi nín thở, mạnh, may mà đầu người kia chỉ đ/ập động rời khỏi.
Tôi phào nhẹ dựa vào tường rũ mắt xuống, định suy nghĩ tiếp theo nên làm nhìn đôi mắt.
Một đôi mắt đầy th/ù h/ận ý.
Cái đầu nãy hề rời đi, nó lỗ hở ở góc tường củi sát từng động từ lỗ đó.
“Hi hi dâu rồi.”
“Cô dâu em gái mày!” Sợ hãi sẽ khơi dậy sức con bật dậy tháo ruột trên chân chặn đầu kia khi nó la lên: mắn này cho mày đó không!”
Tôi cởi đôi ‘giày cưới’ trên chân xuống từ lâu, chỉ đó vào lúc xin phận dâu xem ‘lá bài an nên manh động.
Bây dâu trở thành phận hiểm nhất, chịu trận nữa.
Vừa nãy đầu người gây động quá lớn, ít đầu người đang lăn phía này. Tôi chần chừ thêm vội trèo sổ bỏ chạy.