Sau khi Sở Từ tự m/ua nước giặt, cuộc sống ký túc xá của tôi lại trở nên hòa hợp.

Tối hôm đó, Sở Từ đột nhiên hét toáng lên trong hoảng lo/ạn:

"Vãi cả đạn! Có con gián! Ba ơi!"

Tôi phản xạ bật lại: "Ba đây!"

Quay mung bám vào đầu giường hắn, tôi lục lọi: "Đâu rồi?"

Đột nhiên Sở Từ lật người tôi lại, đắp chăn rồi đ/è ập lên. Tầm mắt tôi tối sầm.

Hắn vẫn la hét om sòm:

"Gián ở đây nè! Ha ha ha ha ha."

Sở Từ đ/è tôi lên ván giường chắc như núi, người hắn vừa tắm xong còn trần trụi. Tôi cảm nhận cơ thể ấm nóng bao phủ, mũi ngập mùi hormone nam tính.

Thằng khốn này giờ biết cả lừa người rồi.

"Sở chó, thả ra ngay."

Nhưng Sở Từ vẫn đùa giỡn:

"Gián khổng lồ nè, sợ không ha ha?"

Trong lúc nghịch đùa, cơ ng/ực Sở Từ liên tục cọ vào mặt tôi. Cảm giác mềm mại xen lẫn rắn chắc phả vào mặt. Răng tôi ngứa ngáy.

Thực ra ngày đầu tiên, điều tôi muốn hỏi chưa bao giờ là "Anh em cho sờ không?"

Mà là "Anh em, cho cắn không?"

Hắn tự chui đầu vào rọ.

Tôi há mồm cắn phập vào.

Sở Từ đờ người, toàn thân cứng đờ. Tôi bắt đầu cựa quậy, miệng ngậm một bên tay còn sờ soạng không kiêng nể.

Giọng Sở Từ khàn đục:

"Hứa Dực... ngứa."

Tôi mặc kệ, chuyên tâm "xử lý". Cắn hết bên này sang bên kia cho công bằng.

Cả người Sở Từ cứng như gỗ nhưng không kháng cự. Sợ đ/è tôi, hắn chống tay làm tấm phản di động phía trên. Hắn để mặc tôi hành động, nhiệt độ cơ thể từ từ tăng cao, hơi thở dồn dập.

Đúng là dân thể thao, chống đẩy mười phút vẫn không đổ. Thỏa mãn xong tôi mới buông.

Tôi ngước nhìn Sở Từ:

"Còn dám đùa với ba ba nữa không?"

Toàn thân hắn nóng bừng, trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen nhánh ướt át nhìn tôi. Trên ng/ực lấm tấm vết ẩm ướt và vài dấu răng cắn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm