Tư Trì chưa bao giờ trách tôi vì không ngửi được tin tức tố của hắn, còn tôi cũng chẳng trách hắn vì mất kiểm soát.
Chúng tôi tin nhau, và bao dung lẫn nhau.
Khi cơn phát tình kết thúc, tôi khẽ đẩy Tư Trì ra, mặc lại quần áo rồi lặng lẽ rời đi.
Đến điểm hẹn đã định với Ôn Lai.
“Trình Hứa, cuối cùng cậu cũng tới. Tôi đợi cậu lâu rồi.”
“Chúng ta đã nói rõ — chỉ cần cậu chịu làm vương phi của tôi, tôi sẽ đưa cậu th/uốc trị rối lo/ạn tin tức tố. Cậu không định nuốt lời chứ?”
“Không đâu.”
Tôi theo bước cậu ta, lên con tàu bay hướng về hành tinh Ác Kha.
Ngày đầu tiên làm “vương phi”, Ôn Lai định dùng tin tức tố để quyến rũ tôi.
Đáng tiếc, tôi không ngửi được tin tức tố — thất bại.
Ngày thứ hai, cậu ta muốn dùng vũ lực ép buộc.
Xin lỗi, đội cận vệ của cậu ta chẳng đáng là gì trong mắt tôi — Ôn Lai tiếp tục thất bại.
Ngày thứ ba, cậu ta hạ th/uốc tôi.
Lại thất bại.
Nếu tôi mà không phân biệt nổi đ/ộc dược và mê dược, e rằng tôi đã ch*t từ lâu trong một nhiệm vụ nào đó rồi.
Ôn Lai cuối cùng cũng sụp đổ:
“Cậu đã đồng ý rồi, sao còn không cho tôi chạm vào? Tôi cần người nối dõi!”
Tôi nhàm chán khuấy ly rư/ợu gin trong tay, thản nhiên đáp:
“Cậu cũng đồng ý rồi, sao vẫn chưa đưa th/uốc trị rối lo/ạn tin tức tố cho tôi? Sợ tôi bỏ trốn à?”
Cậu ta im lặng, xem như thừa nhận.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Ôn Lai, giọng nhẹ mà dứt khoát:
“Cậu không tin tôi sao?”
Dưới ánh mắt tưởng chừng chân thành ấy, Ôn Lai rốt cuộc cũng nhượng bộ.
“Tôi không phải không tin cậu. Được, tôi đưa th/uốc cho cậu. Nhưng đổi lại, ngày mai cậu phải cùng tôi thành thân, rồi động phòng.”
Tôi cụp mắt, im lặng tỏ vẻ tổn thương.
Ôn Lai vội vàng nói:
“Đừng gi/ận, tôi thật sự không sợ cậu bỏ trốn.”
Vì muốn dỗ dành tôi, cậu ta lập tức sai người mang th/uốc trị rối lo/ạn tin tức tố tới.
Hôm đó, tôi bỏ chạy.
Tôi chạy phía trước, Ôn Lai đuổi sát phía sau.
“Không phải cậu nói sẽ không chạy sao?”
Tránh né đạn gây mê bay vụt qua, tôi đáp lại: “Tôi có nói thế bao giờ đâu?”
“…”
Nghĩ kỹ lại, đúng là tôi chưa từng hứa gì với cậu ta cả — mọi thứ đều do cậu ta tự tưởng tượng ra thôi.
Ôn Lai gi/ận dữ quát lớn:
“Tăng liều lên! Hôm nay nhất định phải bắt được người! Tối nay tôi phải động phòng!”
Vì không quen địa hình, tôi chẳng may chạy đến mép vực.
Ôn Lai dẫn theo đội cận vệ, từng bước ép sát lại.
“Trình Hứa, tôi không trách cậu. Ngoan ngoãn theo tôi về đi, cùng tôi động phòng.”
Tôi còn đang do dự không biết nên nhảy xuống vực hay tiếp tục dây dưa với cậu ta, thì trên đầu bỗng vang lên tiếng còi báo động chói tai:
[Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện hạm đội Lam Tinh đã phá vỡ lớp phòng hộ của hành tinh Ác Kha!]