Tống Phỉ Phỉ có vẻ kinh ngạc, chỉ vào gian trưng bày.
“Mặt kính của chỗ trưng bày này vốn luôn mở nên chúng tôi có thể di chuyển x/á/c ướp xuống bên dưới và tự mình leo lên nằm.
“Chúng tôi vốn định đứng trong góc hù dọa các người.”
Tôi quay lại và thấy tấm kính vẫn còn đó.
"Này, lạ thật. Vừa rồi ở đây không có tấm kính!"
Tống Phỉ Phỉ vừa nói vừa đưa tay tới tấm kính.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là khi tay cô ấy xuyên qua tấm kính thì tấm kính lại biến mất.
Tất cả chúng tôi đều kinh ngạc, tập trung cạnh gian trưng bày, chụm đầu lại và chăm chú nhìn vào đó.
Vừa nhìn qua, tôi đã phát hiện ra một số manh mối.
Trên gian trưng bày quả thực không có kính, nhưng có một vật nhỏ giống như con chip được gắn ở tủ trên cùng. Thứ này phát ra ánh sáng lung linh chiếu vào chỗ trưng bày, nhìn từ xa trông như được phủ một lớp kính.
Khi một người đến gần hơn, đầu anh ta vừa vặn che chắn con chip lại, anh ta sẽ cảm thấy lớp kính đó đột nhiên biến mất.
"Tôi cảm giác như có ai đó cố tình trang bị cái này vậy.”
"À, tôi hiểu rồi. Nhân viên vệ sinh tên là Toth cũng nhìn thấy tình huống tương tự như chúng ta. Tấm kính chỗ gian trưng bày cá sấu vốn dĩ đã được mở.”
Chúng tôi đang bối rối.
“Vậy là có người đã mở tủ trước, lắp đặt thứ này là cố ý dọa người. Mục đích là gì?”
Tôi đứng dậy đi đến các gian trưng bày khác để kiểm tra, lúc này tôi mới nhận ra trên các tủ khác vẫn còn một lớp kính dày, trên gian tủ nơi Lục Linh Châu và những người khác đang nằm, kính đã mở.
Lục Linh Châu lấy tay sờ cằm.
Việc này nhất định có gì mờ ám, cậu nghĩ thế nào?"
Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở cửa.
Chúng tôi gi/ật mình, Tống Phỉ Phỉ nhảy dựng lên.
"Tiêu rồi. Nếu Mike phát hiện chúng ta giả làm x/á/c ướp, anh ta sẽ m/ắng ch/ết chúng ta!"