Cố Tu không tìm tôi nữa thật.
Nhưng tôi lại bắt đầu tìm anh.
Tôi cảm thấy bản thân thật sự có lỗi với anh quá nhiều.
Trên đường đi làm về, tôi lật đi lật lại xem những tin nhắn mình đã gửi cho Cố Tu trước đó.
Còn nhớ lại cả loạt sự việc lúc tránh mặt anh như tránh tên bi/ến th/ái.
Ngẩng đầu lên, Cố Tu đang nghiêm túc chủ trì buổi họp công ty.
Người đàn ông trước mắt khí chất lạnh lùng, thần sắc xa cách.
Dưới ánh đèn phòng họp, anh khoác bộ vest đen tinh tế gọn gàng, vẻ uy quyền trên gương mặt càng không thể chối cãi.
Nhìn thế nào cũng chẳng liên quan gì đến bi/ến th/ái cả.
Lúc ấy tôi lại tin vào những suy nghĩ vô lý kiểu mông mình quá cong, hoặc Cố Tu là kẻ bi/ến th/ái.
Tôi đúng là đồ ngốc!
Vì trong lòng quá áy náy, tôi thường xuyên chạy vào văn phòng mang cà phê, rót trà cho Cố Tu.
Lúc báo cáo công việc với anh, tôi cũng cẩn thận hơn, dò xét thái độ.
Mặt Cố Tu lạnh như tiền.
"Em không cần như thế."
Tôi cúi đầu nói nhỏ.
"Nhưng chuyện lần trước đúng là lỗi của tôi, khiến anh hiểu lầm."
"Anh cũng có lỗi."
Cố Tu lãnh đạm.
"Em không cần vì cảm thấy có lỗi mà đối xử với anh như vậy."
Tôi ngước mắt liếc tr/ộm Cố Tu.
Đôi mắt lạnh lẽo cùng đường hàm sắc như d/ao khắc, toát lên khí chất mạnh mẽ khiến người khác khó tiếp cận.
Một ông trùm lạnh lùng kiêu ngạo thế này sao có thể để mắt tới tôi?
Lần trước anh tìm tôi chỉ vì mấy tin nhắn lộn xộn của tôi, có lẽ do quá cô đơn nên mới phạm sai lầm.
Rốt cuộc tôi nghe nói anh là người đ/ộc thân, chưa từng yêu đương bao giờ.
Có lẽ lần đầu gặp phải đứa bi/ến th/ái như tôi, nhất thời không kìm chế được.
Cũng thật là tội nghiệp.