Trước đi ngủ.
Con lén tôi: "Bố ơi, quà tặng bố."
"Con gì tặng bố thế?" Tôi cười hỏi.
Con hệt mẹ nó, dịu dàng mà kiên cường.
Những ngày tôi suy nhất, ngoại hai đứa còn chưa kịp lên thành phố.
Con mới tuổi đã vừa sữa em trai, vừa nấu mì bố.
Lần đó tiếng động trong bếp, tôi bước thấy cười tươi:
"Bố đói rồi hả? Con xong đây ạ."
Nếu không tựa, lẽ tôi đã không vượt qua được quãng thời tăm tối ấy.
Con thần thần bí bí đặt chiếc túi thơm nhỏ tay tôi:
"Đây là bùa bình an ngoại đi xin, lạy tới mấy lần đấy! Bố mang theo an toàn nhé."
Tôi ôm lòng, tay xoa xoa mái mềm mại của nó.
Dù tương lai khăn thế nào, vì gia đình này, tôi định sẽ kiên cường đứng vững.