Tiếc thay cành mai hắn tặng ta lại dễ tàn.
Mà chuỗi ngọc trai tặng Thẩm Vân Đường thì mãi trường tồn.
Thẩm Vân Đường có vô số người hâm m/ộ, kẻ muốn được gần gũi cũng nhiều vô kể.
Quà cáp như nước chảy vào gánh hát, ta đã quen rồi, thậm chí chẳng buồn gh/en tị nữa.
Chỉ khi nhìn thấy món quà của Chúc Vân Thâm, trong lòng ta mới trào lên vị chua xót.
Thẩm Vân Đường vô tư kéo ta ngồi xuống.
Với tình cảm bao năm, đôi ta rốt cuộc cũng thân thiết hơn phần nào.
Còn chính y ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ đọc thư của Chúc Vân Thâm.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa, đến cả người đẹp băng giá cũng tan chảy như thế.
Thẩm Vân Đường vốn luôn cứng đầu, kiêu ngạo và vô cùng lạnh lùng.
Nên nét dịu dàng lúc này hiện ra trên mặt y mới chói chang đến vậy.
Ta không rõ Chúc Vân Thâm đã viết gì trong thư.
Nhưng y đọc xong cứ cười mắt cong lên.
Chúc Vân Thâm khác hẳn mọi khán giả m/ộ điệu khác.
Hắn ôn hòa lễ độ, chưa từng vượt quá giới hạn.
Một hôm ta bắt gặp họ nói chuyện trong hậu trường.
Lớp trang điểm của Thẩm Vân Đường chưa tẩy hết, nửa phần son phấn nhòe nhoẹt trông hơi buồn cười.
Nhưng y vẫn rất tự nhiên trò chuyện với Chúc Vân Thâm.
Bình tâm mà nói, ta không thể thoải mái được như thế, nếu đối diện Chúc Vân Thâm, có lẽ Ta sẽ cẩn trọng từng li, sợ để lại ấn tượng x/ấu.
Chúc Vân Thâm nói: “Ta sắp vào Nam, chừng nửa tháng sẽ về.”
“Chỉ nửa tháng thôi mà cũng phải chạy tới đây nói với ta sao?”
Chúc Vân Thâm cười: “Sợ ngươi lo lắng.”
“Ta có gì phải lo?”
Lời nói thì là thế, nhưng hai người cứ nhìn nhau chằm chằm.
Nhìn nhau hồi lâu, ta cũng ngốc thật, họ nhìn nhau mà ta cũng lặng lẽ đứng nhìn theo.
Đến khi Chúc Vân Thâm lại cất tiếng: “Ta có m/ua một tòa nhà ở Hoài Tây, không biết ngươi có muốn...”
“Có muốn sau này, cùng ta...”
Lời chưa dứt câu đã bị Thẩm Vân Đường đưa tay chạm lên môi: “Đợi ngươi về, ta sẽ nói.”
Chỉ một cái chạm nhẹ ấy, cả hai đều vô cớ đỏ mặt.
Ta chưa từng thấy Thẩm Vân Đường như thế bao giờ, nhưng ta biết, y hẳn là vui lắm.
Ta vẫn biết mà, số Thẩm Vân Đường luôn tốt đẹp.
Nghề chúng ta, học hát mười mấy năm, rốt cuộc cũng chỉ là trò tiêu khiển trong mắt nhà giàu.
Nhiều kẻ bỏ chút tiền, m/ua một đào kép nhỏ về nhà hát một đêm.
Hôm sau, người còn chút lương tâm thì sai người đưa về.
Kẻ vô lương tâm thì bắt tự về.
Nhưng cuối cùng, đều phải quay về cái chốn nhơ nhớp này thôi.
Thu Nha dạo trước được Triệu lão gia sủng ái, một tháng có hơn mười ngày ở ngoài.
Nơi nương thân cuối cùng, cũng chỉ là cái gánh hát tồi tàn này mà thôi.
Chẳng ai thật lòng muốn đưa kép hát về nhà.
Chẳng ai thật lòng muốn cho kép hát một mái ấm.
Mà ta biết Thẩm Vân Đường sắp có một mái ấm rồi.
Do Chúc Vân Thâm ban tặng.
Ta thu tầm mắt, lại nhìn thấy khóm hoa mai đỏ ngoài sân.
Lòng chợt dâng nỗi buồn man mác, nhưng rồi nhanh chóng buông xuôi, cũng tốt, y đi rồi, biết đâu một ngày, vị trí ấy sẽ thuộc về ta.
Sau khi thành vai chính, ta muốn thật nhiều thật nhiều tiền.
Những thứ khác, không có, thì cũng đành vậy.