11
Lệnh cấm này suốt tháng.
Tôi đã Trân Châu đi dạo quanh phủ lần không tìm được nơi nào thể lẻn ngoài.
Còn Trân Châu người giúp phụ trách ở viện chúng hàng ngày rất vặt đang chờ được giải quyết.
Vì vậy thúc Tiểu Vũ th/uốc mỗi ngày đã thành duy nhất tôi.
"Tiểu Vũ." nằm lên bàn cà phê ở giữa phòng Lan ngón tay vào làn khói trắng lên từ lư hương hoa sen.
Tiểu Vũ không chú đến tôi.
Anh ta đang ngồi chéo đối diện với cẩn thận chép lại kinh thánh, với bát th/uốc mới hổi bên cạnh.
Tôi ngồi thẳng dậy, hất cằm bát canh khói: “Ngươi biết kh/inh công không?”
Tiểu Vũ dừng bút lại, suy nghĩ lúc rồi gật đầu.
Tôi đột nhiên hứng thú, anh không chớp mắt: “Vậy ngươi thể ta khỏi được không?”
Sợ hắn không đồng ý, nói “Đổi lại hôm nay ngươi không cần phải bát th/uốc này.”
“Đi đâu vậy?” Tiêu Vũ đặt bút xuống, vẻ chút nghi hoặc.
"Tháp Phong."
Đôi lông mày tuấn tú Tiêu Vũ nhíu lại: "...Tháp Phong?"
“Ừ ừ!” gật đầu liên tục.
Chính Tháp Phong.
Theo trí nhớ nơi cổ đại này rất món cha chưa cho vào tháp Phong.
Tiểu Vũ lùng liếc ta cái, sau đó bưng canh lên ngụm.
Những tua rua trên cổ tay anh lơ không trung, âm nuốt bọt vang.
Sau vài thở, anh bát sứ trước trên đôi môi mỏng lại còn đọng vài vết nước.
“Uống cụp mi xuống, nói dường như khàn đi đắng.
Uống th/uốc xong anh không khỏi nữa.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở với đe “Tối nay sẽ lần nữa.”
“Ừ.” Tiêu Vũ không chút biểu cảm.
Điều này không hợp lý!
Tôi phồng má mắt anh: “Ta muốn ngươi xong.”
"Ừ." ta cười, cùng nhẹ nơi mắt.
Tôi đi chỗ khịt mũi mạnh.