"Cố thêm một ngày nữa, đợi Kiều Mặc Vũ tới chúng thoát kiếp vật vờ này thôi."
"Cái đại sư Kiều nào đó em chẳng có phải lác Đến lúc đó mong phải l/ừa đ/ảo."
Yến miệng lẩm bẩm, nhưng vẫn cầm chui tót xuống gầm giường. Tôi hôm, núp trong tủ áo.
Dựa tủ, đang thiu thiu ngủ, đột nhiên thấy lạnh cóng. Không khí ẩm ướt nặng nổi hết gà. Tôi mơ màng mở mắt, chợt nhận điều gì đó ổn.
Tôi hé tủ.
Trước mắt hiện chân g/ầy bệch.
Tim tôi đ/ập thình thịch.
Con lững thững tới giường. Lát nhân bằng giấy trên nệm động đậy. Hình màu xanh lật bước mở cửa đi ra. Hình nam màu đỏ vẫn nằm yên.
Chẳng bao lâu, quay về, cầm d/ao nhọn chắc lấy từ bếp. ánh đèn vàng giấy mỏng manh tiến bên giường, phóng d/ao đ/âm nam.
Hình nam giãy giụa kịch liệt, nhưng từng nhát d/ao oằn oại x/é nát ng/ực. Rồi nàng chĩa mũi d/ao lồng mình.
Nếu tôi Yến trốn, nhân kết cục chúng tôi.
Tim đ/ập trống tôi bịt miệng, nín thở, dám nhúc nhích.
Một lúc nhân nằm động giữa giấy tả tơi. Con đứng quay về giường, cười khềnh khệch: khà khà... Đôi mèo mả gà đồng, dám dụ chồng Ch*t đi! Cả lũ ch*t hết đi!"
Cười xong, cô định rời đi. Tôi thở bỗng thấy cô ngửa người chống đất, chuyển bằng chân thú vật.
Yến đang nằm dưới gầm giường. Cú ngửa người này khiến ánh mắt chạm anh. Bốn mắt nhìn nhau, Yến thét thảm thiết.
Con lại khúc cười: "Còn một đứa nữa, còn một đứa nữa."
Cô lôi Yến ra. Yến giãy giụa, lao về tủ áo mở toang:
"Đặng Tinh Nhiễm, anh!!!"