Ngày 15 là cuối tuần, sáng sớm tôi về nhà lấy đồ. Khi đi ngang qua phòng sách, tôi nghe thấy tiếng cãi vã của bố và mẹ kế.
Năm tôi ba tuổi, mẹ tôi đã qu/a đ/ời vì bệ/nh. Ba năm sau, bố đưa về một người phụ nữ. Mẹ kế tính tình hiền hậu, thường ngày vẫn rất quan tâm đến tôi. Dù mối qu/an h/ệ khá ngượng ngùng, tôi chưa từng thân thiết nhưng trong lòng vẫn biết ơn sự chăm sóc của bà.
Trong ký ức, tôi chưa từng thấy bà ấy đi/ên cuồ/ng đến thế. Tò mò, tôi định lắng nghe họ nói gì.
Vừa đến cửa đã nghe thấy tên mình.
"Cái thằng Tống Hựu nam không ra nam, nữ không ra nữ kia, sau này liệu có đẻ nổi không còn là vấn đề đó!"
"Giao công ty cho nó? Ông già rồi ng/u đần thật rồi sao?"
"Nối dõi tông đường phải nhờ Diệu Nhi nhà tôi. Nó mới là đàn ông đích thực!"
"Lý Tú Liên, bà im miệng cho tôi!" Tống Hoành Dương đ/ập bàn gầm lên.
"Sao? Tôi nói sai đâu. Đẻ ra cái quái th/ai như nó, chắc mẹ nó cũng không bình thường..."
Rầm! Cánh cửa phòng sách bị tôi đ/á tung.
Nhìn thấy tôi, hai người trong phòng đứng hình. Đặc biệt là Lý Tú Liên, mặt c/ắt không còn hột m/áu.
Tôi xông tới, nắm đ/ấm giơ lên không trung nhưng dừng lại sát mặt bà ta. Dù vậy, Lý Tú Liên vẫn ngã vật xuống đất.
Sau đó bà ta hét thất thanh, mất hết vẻ đoan trang giả tạo thường ngày.
"Đồ s/úc si/nh! Mày dám đ/á/nh tao?"
Bỏ qua điệu bộ lố lăng của bà ta, tôi kìm nén gi/ận dữ nhìn Tống Hoành Dương:
"Trong nhà này có tôi thì không có bà ta."
"À, nói thêm câu nữa. Nếu mong tôi nối dõi tông đường thì có lẽ ông phải thất vọng rồi."
"Bởi vì tôi thích đàn ông."
Không quan tâm phản ứng của họ, tôi quay đi không ngoảnh lại.