1.
Khi tôi xuống lầu m/ua th/uốc dị ứng, ông chủ hiệu th/uốc cứ nhìn chằm chằm vào những vệt đỏ trên eo tôi rồi cau mày: "Cậu có chắc đây là dị ứng chứ? Bị thế này mấy ngày rồi?"
Tôi hơi bối rối, cố gắng ngoảnh đầu nhìn vết tích trên người mình, "Chắc là dị ứng... Cũng hai ngày rồi."
Lần đầu phát hiện là sáng ngày thứ hai sau khi tôi dọn vào căn nhà vừa thuê, lúc ấy màu sắc chưa đậm, dấu vết cũng không nhiều như bây giờ.
Tôi đã giặt giũ và thay mới toàn bộ chăn ga gối đệm trên giường. Tôi cứ nghĩ làm vậy là sẽ khỏi, nhưng không ngờ ngày hôm sau lại càng nhiều thêm.
Đặc biệt là ở ng/ực, những vệt đỏ chi chít, gần như có thể nối liền thành một đường.
Bất đắc dĩ, tôi mới phải xuống lầu m/ua th/uốc.
Ông chủ nhìn tôi bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, "Cậu... đã từng yêu ai chưa?"
Đây là câu hỏi kiểu gì vậy? Dị ứng còn có thể tự động phân biệt người đã yêu hay chưa yêu à?
"Chưa từng."
"Có ảnh hưởng gì không ạ?"
Ông ấy thở dài, tự động bỏ qua chủ đề này, "Thôi được rồi, để tôi kê cho cậu ít th/uốc dị ứng về bôi, nếu không đỡ... thì cậu đi bệ/nh viện khám nhé."
"Cái tiệm nhỏ này của chúng tôi thì không thể khám n/ão..."
Câu nói sau của ông chủ nói rất nhỏ, tôi không nghe rõ, chỉ có thể ngoan ngoãn cầm lấy tuýp th/uốc mỡ.
Dị ứng lại nghiêm trọng đến mức phải vào bệ/nh viện mới chữa khỏi sao?
2.
Ra khỏi tiệm th/uốc, tôi vội vã về nhà, cởi bỏ hết quần áo trước gương để soi kỹ.
Từ cằm trở xuống, từng vết đỏ nhỏ nối liền thành một mảng, lan tới tận bẹn đùi. Những vệt trắng đỏ đan xen, trông cực kỳ tiều tụy.
Tôi thở dài, đành cam chịu lấy th/uốc mỡ ra bôi khắp người. Chất th/uốc mát lạnh, trong phòng điều hòa cảm giác này càng rõ rệt, khi bôi lên da khiến da đầu tê dại.
Ngẩng đầu lên lần nữa, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện hàng loạt dòng chữ chạy qua.
[Tiểu A Triều đúng là ngây thơ mà, lại có thể nhận nhầm dấu hôn thành dị ứng, ai hiểu được cái sự buồn cười này của tôi đi!]
[Á á á! A Triều bảo bối nhìn thì g/ầy gầy, nhưng lại có múi bụng kìa, tận sáu múi luôn!]
[Tầng trên, tôi hiểu bạn nha, cơ bắp mỏng, da trắng, bé cưng ơi, tôi có thể!]
[? Vừa vào khu bình luận đã vấp phải mấy cái quần bị vứt la liệt.]
[Tại sao lại phải che mờ A Triều bảo bối của tôi? Có cái gì mà tôi, một người VIP, lại không được xem cơ chứ?]
[Tầng trên nghĩ đẹp quá rồi, nếu bạn mà xem, chắc chắn ai đó sẽ gh/en đấy, không thấy A Triều bảo bối chỉ nói chuyện thêm với người khác mấy câu mà đã bị mút thành ra thế này sao?]
[...]
Tôi có chút ngơ ngác, đây là do làm việc quá sức, sắp đột tử rồi sao?
Đang định nghiên c/ứu kỹ hơn thì điện thoại bỗng reo lên, cảnh tượng trước mắt lập tức trở lại bình thường.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ dòng tin nhắn kia đều biến mất. Chắc là ảo giác thôi nhỉ?
3.
Người gọi đến là Đỗ Dật Chi.
Anh ấy là sinh viên khóa trước, xét vai vế thì tôi phải gọi là học trưởng.
Bình thường chúng tôi không quen nhau, nhưng mấy hôm trước trong buổi họp lớp thì trời bỗng đổ mưa, vội vàng thế nào mà không biết ai đã đẩy tôi vào xe của anh ấy, thế là cứ thế mà có được số liên lạc.
Chỉ là… đối phương có vẻ là một người rất thân thiện. Ngày nào cũng nhắn tin không ngừng nghỉ.
"A Triều, ở khu Nam có một nhà hàng khá ổn đấy. Tối nay đi thử không?"
Tôi nhìn bộ dạng thảm hại của mình trong gương, có chút bất lực. Thế này thì làm sao có thể đi hẹn hò được?
"Xin lỗi học trưởng, em thấy trong người không khỏe, nên không đi ăn tối cùng đâu ạ, để lần sau có cơ hội em sẽ mời anh."
Ngay lập tức, một giọng nói lo lắng vang lên, "Ốm à? Nghiêm trọng không? Có cần anh đến chăm sóc không?"
Liên tiếp có ba câu hỏi được đưa ra, khiến người ta không khỏi lúng túng.
"Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là dọn đến nhà mới bị dị ứng một chút, bôi th/uốc là khỏi thôi ạ."
"Vậy thì thôi vậy, xem ra anh hỏi không đúng lúc rồi. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé, lần sau có dịp anh sẽ mời em đi ăn."
Cúp máy, tôi bỗng có một cảm giác kỳ lạ. Tại sao căn nhà thuê này lại lạnh đến thế?
Mở cửa sổ ra, hơi nóng oi bức của mùa Hè ập vào, tạo thành sự đối lập nóng lạnh với nhiệt độ trong phòng.
Mặc thêm một chiếc áo khoác dài nữa, tôi mới có thể xua đi được cái lạnh đó.
Máy lạnh thì đã tắt, chiếc quạt cũ đã bị vứt đi cũng nằm yên vị ở góc phòng khách.
Thật là kỳ quái. Không lẽ có m/a sao?
Theo lời dặn của bác sĩ, trước khi đi ngủ, tôi lại bôi th/uốc một lần nữa.
Khi tỉnh dậy với đầy sự mong đợi, tôi phải mặt đối mặt với một vết tích mới xuất hiện ở bẹn đùi.
So với những vết đỏ khác, vết này đặc biệt rõ ràng, còn có thể nhìn thấy cả dấu răng mờ mờ.
Cái này nhìn sao cũng không giống dị ứng.
4.
Lúc đang hoang mang, những dòng tin đã biến mất hôm qua lại một lần nữa xuất hiện.
[Trời ơi, công mút mạnh vậy sao?]
[Công phế vật, còn mút gì nữa? Xông lên đi chứ!]
[Các sư huynh đệ, truyện này tôi mới đọc được một nửa, muốn hỏi đoạn sau H người và m/a q/uỷ có đã không?]
[Đã xem lại lần thứ tư và đi ngang qua, đừng nghĩ nhiều, truyện này rất trong sáng.]
[...]
Ánh mắt tôi dừng lại ở chữ "mút", trong lòng k/inh h/oàng!
Cái này là bị mút ra sao?!