"Chuyện tuyệt đối xin lỗi."

Tôi điềm nhiên hai người đứng ở cửa.

Chung Vãn Vãn muốn đó, thì cánh cửa chưa đóng bị dùng lực mạnh ẩ y vào, va tay ta.

"A—!"

Cô ta lên a u ớ n.

Hoắc phía sau cánh cửa, ngâm nga bài hát, vẻ mặt nhiên như không. "Ối, va người rồi."

Chu nhíu mày, vốn đầy vẻ khựng nhận mặt Lẫm.

Phải m lúc lâu bật câu kẽ "Mạnh Nhiễm, cậu ta là thế thân à?"

Tôi chưa kịp lời, đã ta qua bên, bước tới cạnh nở nụ nửa đầy ạ o ễ.

"Thế thân cái có tự dát vàng lên mặt mình."

"Chị đây tình cờ thích kiểu với thôi.”

“Đúng lúc đã dùng được, bị thay thế thôi!"

Chu sắc mặt á đi, chưa lại.

Ánh cậu lướt nhẹ qua rồi chẹp tỏ vẻ k m t: là người nổi dạo này, Kinh, kẻ b á m sao?”

“Không hiểu tư cách mà lớn với người đã giúp đỡ anh..."

"Chị ơi, chị ~ ~ ta đi!”

“Ngay cả việc bám cũng chị nâng đỡ ta nữa có được không?"

Hoắc kéo vạt áo như chú c ú nhỏ á ư ơ x/in.

Tôi bật nhịn được đưa tay b ẹ o má cậu cảm giác b ự c b lập tức tiêu tan.

"Nghe em hết."

"Em có cần xe đưa về không? Chị em."

"Không cần, em cần chị bận tâm đến lão nữa!"

Tôi khẽ c chợt hiểu vì sao hội bạn nấy cậu em trai ngọt.

"Được."

Dứt lời, gọi lên bọn họ ngoài.

Trước đi, quên quay buông câu: "Mạnh Nhiễm, coi thường thiếu niên trẻ tuổi k k ó! Tôi sẽ thấy, dù có cô, có thể nổi tiếng!"

Câu lời ta là chiếc gối ôm mà m người.

"Đ ù a à trai, ba mươi rồi mà là thanh niên à? Em hai mươi dám thế đâu! Về chữa n/ão trước đi!"

Chung Vãn Vãn c ắ môi Lẫm, long lanh lệ: "Sao cậu có thể chuyện khó nghe vậy chứ?"

Hoắc chút do dự, m thêm chiếc gối: "G ạ o trà xanh Tôi chuyên trà xanh, lừa được đâu."

Vãn Vãn ứ c đến suýt buông lời c ề.

Khi cánh cửa đóng cả căn biệt thự chìm yên tĩnh, lòng sóng với cảm xúc ư p tuổi trẻ.

Hoắc thay đổi, trở dáng vẻ ngoan ngoãn đêm đầy mong đợi.

Tôi đưa tay o má cậu lòng nhẹ nhõm vô cùng.

"C ú ngoan."

Cậu khẽ nắm cổ tay chút kéo sát vào, rồi đẩy ngã xuống sofa.

Đôi cậu lên vẻ s ắ c b đầy m o ặ c, khiến mềm nhũn.

"H-Hoắc Lẫm! Bây giờ là ban ngày đấy!"

"Em mà." khẽ u ỳ trước với vẻ k u k í c h, "Vậy nên, em cần phần thưởng... thôi."

Giọng cậu nhẹ tựa chiếc lông vũ lướt qua tai khiến toàn thân lên.

Tôi ngửa đèn trên trần, mờ đi bởi đốm sáng lóe lên.

Điện thoại trên bàn sáng, tiện tay đưa sau lau qua khăn giấy. Là tin nhắn phu nhân nhà tư, người đã hẹn ăn tối:

[Thư Nhiễm à! Tối nay sẽ dẫn con trai xem có kịch nào hợp với nó nhé?]

Tôi lập tức đồng ý, rồi chợt nhớ điều đó, quay sang Lẫm.

"Em khu kiểu thế? Bảo chặn sao?"

Người lạ thể khu biệt thự cao này.

Cậu hơi khựng l p l m: "Ờm, sáng em có với là sẽ quay lại."

Tôi định hỏi cậu lướt vòng tay ôm tôi.

"Chị ơi, em nghĩ phần thưởng lời chưa đủ đâu."

"Cậu... tối nay chị đi ngoài!"

"Mặc kệ!"

Sau hồi bị cậu r u c ọ c, quên hết mình định nói.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Tướng Gia Sủng Ái Ta

Chương 31
Sau khi liên tục đánh ba vị hôn phu đến mức bị hủy hôn, phụ thân ta cho rằng ta có chút vấn đề về tâm trí. Người vội vã vào cung diện kiến Thánh Thượng, khóc lóc cầu xin Bệ Hạ đưa ta vào Quốc Tử Giám để rèn giũa lại từ đầu. Nào ngờ... ta lại nhất kiến chung tình với mã phu trông ngựa ở học viện. Để dụ dỗ hắn cưới ta, ta cách dăm bữa nửa tháng lại giả vờ đáng thương chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì bị thương ngã vào lòng hắn, mai thì bệnh nặng để hắn chăm sóc cả đêm, mốt thì cùng hắn thức trắng đêm đàm đạo nhân sinh lý tưởng... Mãi cho đến khi dỗ dành được chàng gật đầu, ta nửa đêm vượt tường về nhà báo tin mừng. Phụ thân nghe xong, xác nhận đi xác nhận lại người muốn tới cầu thân là một gã mã phu, liền vác cuốc rượt theo ta, thề phải đoạn tuyệt quan hệ máu mủ… Sáng hôm sau, mã phu thật sự đến cửa cầu thân. Hắn mặc áo bào thêu rồng cưỡi trên lưng ngựa, anh tư bừng bừng, phía sau là hàng trăm cấm vệ quân. Cha ta đang cầm cái cuốc chặn ở cửa, chuẩn bị cho mã phu mất mạng ngay tại chỗ, lập tức sợ đến quỳ rạp xuống đất. "Gần đây quên đốt vàng mã cho nương con rồi, thế nào lại dẫn cả tên Diêm Vương – thừa tướng đến cửa, nhìn cái thế này, chẳng lẽ hắn đến tịch thu gia sản nhà ta..." Ta:
Cổ trang
Hài hước
Ngôn Tình
2
Mù Là May Hả? Chương 25