Sáng hôm sau, tôi đưa Thẩm Nam đến bệ/nh viện và nhận chẩn đoán: th/ai nho.
Suốt một tháng sau ca phẫu thuật, hắn rũ rượi như hoa héo.
Tôi tưởng hắn buồn vì mất con, bèn chân thành an ủi:
"Thẩm Nam, đừng buồn. Rồi sẽ có lại thôi, sau này còn tám đứa đang chờ anh đó."
Thẩm Nam lập tức trợn mắt nhìn tôi, sắc mặt vặn vẹo:
"Cố Duệ, em đang trả th/ù anh đúng không?! Bạn thân em – con là cô ta tự phá! Anh còn bồi thường nữa, vậy là đủ nhân đạo rồi! Cô ta cũng chẳng phải người tốt lành gì, sao em chỉ chĩa mũi dùi vào mình anh?!"
Tôi nhìn hắn chằm chằm, mặt không biểu cảm:
"Ngô Uyển đã phải trả giá rồi, ph/á th/ai xong là vô sinh luôn. Còn lý do cô ấy bỏ con, anh rõ hơn ai hết. Báo kết quả giới tính xong, mặt anh tái như x/á/c ch*t, anh nghĩ cô ấy không nhìn ra à? Đã không thích có con gái mà còn thích đàn ông! Gấp đôi nam tính, chúc anh hạnh phúc ch*t đi!"
Tôi còn đang ch/ửi cao trào, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tôi lập tức nghĩ ra chiêu “chuyển họa sang Đông”.
"Sao "chị dâu" lại nghĩ đến chuyện bỏ trốn chứ? Dù không yêu anh cả, cũng phải nghĩ cho bản thân một chút. Anh cả không x/ấu, chỉ là… yêu anh quá sâu thôi."
Cửa phòng bật mở, Anh hai đen mặt xông vào, vẻ mặt như nén nhịn đã đến cực hạn.
"Nam Nam, lẽ ra anh không nên buông tay từ đầu. Giờ anh sẽ đưa em đi! Không ai ngăn được!"
Thẩm Nam vừa kinh ngạc vừa tức gi/ận, liếc tôi bằng ánh mắt như muốn gi*t người.
Tôi bĩu môi.
Mới bắt đầu thôi mà.