Một bình luận qua, chớp nhoáng, sợ hãi sâu thẳm ký bị đ/á/nh thức:
Dấu hiệu duy nhất để x/á/c định bạn đến thế hay chưa là: bạn người duy nhất ở đây.
Điều này nghĩa gì?
Lẽ nào Tiểu Ngư... sự đến thế khác?
Tôi nhớ lại bài giảng của vị thầy dạy dân tục thọ hạn, không được vượt qua ranh sống ch*t.
"Vãi, bình luận này quá đáng quá." Lão Ngũ hét lên, "Lại còn bắt Tiểu Ngư vừa hát bài đồng d/ao kinh dị vừa nhảy múa nữa."
Tôi liếc chính đại ca đầu bảng xếp hạng vừa lễ hội.
"Không được về thôi."
Tôi dùng điện đăng bình luận, tiếc nó nhanh chóng bị các bình luận lấn át.
"Sao lại nghiêm trọng thế, hahahaha, Lão Tứ đừng sợ đấy, hiệu ứng chương trình thôi mà."
"Không phải." lắc đầu, nhìn ống kính đột nhiên tối đen, dâng giác bất an.
"Đây không phải chơi, đấy."
Bốn người họ nhìn nhau, thở dài, cuối cùng cũng nói ra:
"Tôi từng chơi này, với người trai, nhưng sau khi chơi chút không ổn."
"Không ổn chỗ nào?" Lão Nhị gặng hỏi.
"Giống như... trở người khác."