Lần cuối nhiều môn phái tụ hội như thế này, hãy còn là ở Đại Hội Tiên Môn.
Bọn họ ở trong Lưu Quang Kính xem một trò cười phong lưu d/âm đãng, lo/ạn luân sư đồ.
Từ đó, chuyện tình phong lưu của Thẩm chưởng môn trở thành đề tàm gẫu khi trà dư tửu hậu.
Nhưng khi Huyết Nha Bảo gây họa, lúc các đại môn phái đều bó tay, lại chính là hắn lấy thân phàm nhân trừ hại cho thiên hạ.
Hôm ấy tất cả người có mặt, bất luận Ki/ếm Tông hay môn phái khác, đều quỳ rạp xuống đất.
Không rõ là thương tâm, khâm phục, hổ thẹn, hối h/ận, hay vì nguyên nhân khác.
Có lẽ mỗi thứ đều có một chút.
Trời mưa lạnh lẽo, rửa trôi hết dấu vết Thác Thương Sơn.
Tiêu Uất ôm th* th/ể Sư tôn trốn vào chốn thâm sơn.
Phù Quang dỗ dành lừa gạt, hao tốn sức chín trâu hai hổ mới đoạt lại được th* th/ể Sư tôn.
Th* th/ể an táng ở Thác Thương Sơn, dùng nghi lễ Chưởng môn để hạ táng.
Minh Ngân đứng trước m/ộ hoàn thành lễ bái sư.
“Sơ học tu tiên bí tịch” không đợi được quyển hạ.
Tiêu Uất quỳ trước m/ộ Sư tôn, không ăn không uống, không khóc không kêu, tựa như một con rối gỗ.
Hắn vốn đã nghĩ kỹ sẽ nhận lỗi xin lỗi Sư tôn, giúp Sư tôn tạo lại tiên căn, mời người trở về làm Chưởng môn, cùng Sư tôn nối lại duyên xưa.
Nhưng Huyết Nha Bảo liên tục gây lo/ạn đã phá hỏng kế hoạch của hắn.
Nếu mình buông tha cho Huyết Nha Bảo hại người, Sư tôn chắc chắn sẽ nổi gi/ận.
Nên nửa tháng nay hắn dốc hết tâm lực, muốn nhanh chóng trừ diệt Huyết Nha Bảo, làm chút thành tích cho Sư tôn xem.
Như vậy khi c/ầu x/in Sư tôn tha thứ, mới thêm chút dũng khí.
Không ngờ Xích Vũ âm thầm dùng kế trốn thoát, bắt Sư tôn làm con tin.
Gặp lại Sư tôn chính là ở trận đại chiến long trời lở đất kia, hắn không kịp nhận lỗi, không kịp hối lỗi với Sư tôn.
Càng không kịp nói với Sư tôn, mình yêu người sâu đậm đến nhường nào.
Thì vĩnh viễn mất cơ hội rồi.
Lúc Sư tôn lâm chung, hắn khát khao mong Sư tôn nói với mình vài lời, dù là m/ắng mình mấy câu.
Nhưng không có.
Trong lòng Sư tôn chỉ nhớ thiên hạ, thậm chí nhớ tới vị đệ tử mới thu nhận nơi nhân gian.
Chỉ không lưu lại một lời nào cho mình.
Với mình không yêu, không h/ận, không một chút tâm tư gì, xa cách tựa như người dưng.
Lòng hắn đ/au như bị lăng trì, nhưng trách được ai đây?
Nếu mình suy nghĩ chu toàn hơn, Sư tôn đã không bị Xích Vũ bắt đi.
Nếu mình không hại Sư tôn mất hết pháp lực, Sư tôn càng không phải ch*t.
Thủ phạm duy nhất chỉ có chính mình.
Ở chốn thâm sơn, hắn đem hết Bích Lạc Thảo đút cho Sư tôn, chờ đợi Sư tôn tỉnh lại.
Nhưng mấy ngày trôi qua, Sư tôn vẫn nhắm nghiền mắt, không còn hơi thở.
Từ tràn đầy hi vọng đến hi vọng dần tàn lụi, không ai biết nội tâm hắn chịu bao nhiêu dày vò.
Lúc Phù Quang tìm đến, hắn hầu như van nài hỏi:
"Đại sư huynh, Bích Lạc Thảo chẳng phải có công hiệu khởi tử hồi sinh sao? Vì sao Sư tôn vẫn chưa tỉnh lại?"
Phù Quang nhíu mày:
"Không đúng, sau khi dùng Bích Lạc Thảo sẽ lập tức hiệu nghiệm, dù là người đã ch*t, chỉ cần còn một tia h/ồn phách trên đời, liền có thể khởi tử hồi sinh..."
Nhưng Sư tôn quả thật không tỉnh lại.
Lên chốn thiên đường hay xuống hoàng tuyền, hai nơi mênh mông đều chẳng thấy.
Tiêu Uất vì chuộc tội, tự hủy pháp lực, tự tay mình rút bỏ tiên căn.
Phù Quang trở thành tân nhiệm chưởng môn Ki/ếm Tông.
Một hôm, Minh Ngân mang bầu rư/ợu đến trước m/ộ, định cùng Sư tôn uống vài chén.
Không ngoài dự liệu gặp Tiêu Uất đang canh giữ ở đó.
Tiêu Uất hai mắt vô h/ồn, dung mạo tiều tụy, khác hẳn người trước kia.
Minh Ngân rót hai chén rư/ợu, một chén kính Sư tôn, một chén tự mình uống.
Lời nói lại là nói với Tiêu Uất:
"Sư tôn từng nói, năm đó người quyết định truyền vị trí Chưởng môn cho ngươi, không phải vì tư tình, mà là cho rằng năng lực và tâm tính của ngươi thích hợp thống lĩnh Ki/ếm Tông."
Tiêu Uất khẽ nói: "Ta biết."
Minh Ngân lại nói:
"Ta từng liều mạng hỏi Sư tôn, năm đó người thích ngươi như thế, lẽ nào chưa từng nghĩ, nếu một ngày người thành tiên, mà ngươi ở lại nhân gian, lời thề tương thủ tương tùy vẫn chỉ là ảo ảnh trong gương."
"Sư tôn nói, người sẽ ở Cửu Trùng Thiên đợi ngươi, dựa vào tư chất của ngươi chắc chắn cũng có thể phi thăng thành tiên. Đợi mấy trăm năm là được rồi, không thì đợi mấy ngàn năm, kiểu gì cũng đợi được ngươi đến."
"Ai ngờ ngươi đ/ộc á/c như thế, ch/ặt đ/ứt cả con đường thành tiên của Sư tôn..."
Tiêu Uất gục xuống đất khóc lóc:
"Sư tôn... người chưa từng nói với ta những chuyện này..."
Minh Ngân kh/inh bỉ liếc hắn một cái, uống cạn chén rư/ợu.
Cúi đầu nhìn lại, chén rư/ợu đặt trước m/ộ Sư tôn, đã không cánh mà bay.