06
Khi cung tắm.
Nói ra cũng cảm Vinh quý phi, chắn nàng đã mách lẻo.
Khi tiếng bước chân từ phía sau, lau mình.
Khi âm đó phòng mà quay lại, trong ánh mắt hiện rõ vẻ hoảng hốt.
Ta chắn đẹp lắm, nên mới khiến đầy ngạc vậy.
Ta thu mình vào trong bồn tắm, tò mò hỏi: "Ngươi ai?"
Ta biết sắp có sẽ xảy ra.
Ta quan tâm.
Hắn có một đất rộng lớn, quân đội hàng trăm nghìn binh mã, vô số cải và bao kẻ hầu người hạ trong triều lẫn hậu cung.
Còn chẳng có ngoài nhan sắc và đi/ên lo/ạn trong đầu, cùng một sống mà nếu có che chở tỷ, đã sớm đưa vào cô sống dở ch*t dở.
Hoàng yên lặng ngắm ánh mắt lướt qua từng tấc da muốn dính ch/ặt lấy.
Sau đó, hắn cúi xuống, hạ mình nhấc lọn tóc má lên và vén ra sau tai:
"Trẫm phu quân nàng." Hắn nói.
Ta lên, m/áu trong người sôi vì câu ấy.
Hắn đã từng những lời này sao?
Chắc chắn hắn đã nói.
Rồi sau đó, hắn đã ch*t đi.
Hắn.
Bọn chúng!
Ta đế, rồi đám người hầu hầu hạ - tất cả đều đáng ch*t!
Ta cố giữ vẻ ngoan ngoãn, thực một công chúa nhỏ ngây thơ biết gì, ngoan ngoãn để bế lên.
"Bé muội luôn biết cách vờ ngoan ngoãn!" - tiếng đùa giỡn tai ngột vang lên.
Ta vòng tay qua cổ đế.
Cuối hai sau cái ch*t tỷ, đã mắt.
Hoàng cười: "Sao khóc? Sợ sao?"
Ta gật đầu.
Sợ.
Sợ lắm.
Ta sợ bọn chúng ch*t đủ đ/au đớn, đủ nh/ục để an ủi linh h/ồn tỷ!