23.
Giang im lặng, một lát mới nói:
“Hại em nằm viện rồi bỏ đi, thế không phải si/nh sao?”
Không biết vì sao nhưng nay lại không muốn anh ta ở đây cùng với tôi.
“Bạn gái mới nay của anh sẽ tức gi–ậ-n đấy.”
Quả nhiên không kiên nhẫn nữa:
“Em lòng muốn thế chứ gì?”
Tôi im lặng.
Giang tắt đèn.
Tôi nghe âm thanh kẽo vang từ ghế anh ta cởi áo khoác nằm xuống đó.
Mặt hướng vào bên trong, quay ra bên ngoài.
Cái thế này tốt lắm.
Có tám phần giống với Trúc.
Tôi ngắm nhìn một thì mệt rã rời.
Giấc ngủ tối nay sự khó trên người đủ các loại không thoải mái.
Lật qua lật lại, trong nửa tỉnh nửa cảm giác có người sờ trán mình.
Tôi bắt tay người đó, áp má.
Hình như đã khóc nhiều, ướt sũng cả cái gối.