Ta là Bạch Thư, một thêu nương đã sống hơn ngàn năm.

Chốn nhân gian có bốn loại âm tà: đồ tể, người làm giấy vàng mã, nhị bì tướng, và tr/ộm m/ộ.

Mà ta, chính là "nhị bì tướng", tục xưng là thợ khâu x/á/c.

Nhưng ta lại khác với những kẻ cùng nghề.

Y phục do tay ta khâu, thần linh q/uỷ mị đều phải kiêng dè.

X/á/c ch*t từng được ta vá víu, kiếp sau ắt hưởng phú quý vinh hoa.

Thế nhưng, chẳng phải ai ta cũng khâu.

Kinh Giang — Thêu La Các.

Một phụ nhân thân hình to lớn, eo tròn bụng bự dẫn theo bốn nha hoàn, ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn không che giấu nổi, nhưng lại kh/inh thường ném phắt y phục mà thêu nương trong tiệm đưa ra xuống đất.

“Ôi chao, quần áo ở Thêu La Các các người, lòe loẹt đến mức chẳng xứng với khí chất của bản phu nhân.”

Lúc bà ta mở miệng nói chuyện, đôi môi đỏ hé ra, hàm răng khảm vàng lấp lánh, chẳng những vướng bã rau xanh, mà còn dính vết đỏ ẩn hiện, ta nhìn một cái liền biết, đó là dấu tích để lại do ăn thịt sống lâu ngày.

Giữa mi tâm bà ta bốc lên từng làn hắc khí, toàn thân toát ra mùi hôi thối nồng nặc.

Không giống mùi tử thi do đụng chạm với x/á/c ch*t mà mùi này, là mùi th/ối r/ữa từ chính x/á/c thịt mà ra, có dùng hương liệu và phấn son cũng khó lòng che đậy.

Thêu nương A Ninh vẫn giữ nụ cười ôn hòa, cúi người nhặt y phục rơi dưới đất, nhẹ tay treo lên giá, rồi đặt một đĩa điểm tâm thượng hạng lên bàn.

“Phu nhân xin đợi một lát, chủ nhân của chúng ta mỗi năm chỉ nhận may một bộ. Tiểu nữ đi thỉnh ý người, mời phu nhân ngồi tạm.”

Mâm điểm tâm ấy là do chính tay ta chế, không chỉ có công hiệu ích khí dưỡng thân, mà còn khiến tà m/a không chốn dung thân.

Phu nhân ấy liếc nhìn đĩa điểm tâm, thò bàn tay ngắn b/éo của mình ra, cầm một miếng nhét vào miệng.

Chưa nhai được mấy cái, liền “ọe” một tiếng phun ra.

Trong đám vụn thức ăn đỏ sẫm kia, lẫn một đoạn xươ/ng trắng, thoạt nhìn như… ngón tay.

Chính là ngón út của trẻ sơ sinh chưa đầy ba tuổi.

Bốn nha hoàn hoảng lo/ạn, vội đỡ lấy phu nhân, móc khăn tay trong ng/ực ra lau sạch bẩn dưới đất, rồi m/ắng xối xả:

“Cái gì mà Thêu La Các, đãi khách quý mà đem điểm tâm hạ phẩm ra dâng? Một bộ y phục đòi vạn lượng vàng, đúng là lũ gian thương!”

Nghe đến đây, ta bật cười. Ý bảo A Ninh lấy một bộ y phục từ sau lưng ta.

“A Ninh, đưa cho phu nhân, bảo là lễ vật ta bồi tội, không cần lấy tiền.”

Ta, Bạch Thư, may y phục là vì kế sinh nhai, cũng vì độ thế c/ứu người.

Dù rằng áo qua tay ta, thần q/uỷ đều tránh, nhưng đó là vì ta đã nhận tiền.

Còn nếu không lấy tiền… thì là chiêu q/uỷ.

Lúc A Ninh bước ra cửa, phu nhân này giống như một cái x/á/c không h/ồn, ánh mắt lờ đờ, hắc khí nơi mi tâm càng thêm dày đặc.

Ta còn thấy, bốn nha hoàn kia đang đứng chắn ngay cửa, chặn ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong.

Dương, là chính khí.

Hắc, là âm tà.

Mà đoạn ngón tay trong chỗ bà ta nôn ra, rõ ràng là của trẻ con chưa đầy ba tuổi.

Dựa theo dấu răng trên đó là do nhiều năm ăn thịt người mà thành.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm