Trong đại điện nhiều người đến vậy, hắn chỉ có thể nhìn thấy ta. Ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người ta.
Kiếp này, ánh mắt này, có lẽ cũng chỉ vì hắn vừa mới ngồi lên ngai vàng.
Trong ánh mắt của hắn… Chỉ là Trình Vọng mà thôi.
Rõ ràng, lần này tuy là bức cung (ép Vua thoái vị), nhưng mọi người không hề quá kinh ngạc.
Hoàng đế sắp băng hà, Đại hoàng tử ng/u dốt vô năng mang lòng lang sói. Ngôi vị Hoàng đế này, nên là của Tạ Bất Lận.
“Thế tử, nếu ngươi có nguyện vọng gì, cứ việc nói ra.”
Ta cúi đầu: “Chỉ mong Bệ hạ ban cho một ân huệ.”
“Ân huệ?” Tạ Bất Lận đổi tư thế, như một con mèo lười biếng: “Nói ra nghe xem.”
“Chờ Bệ hạ gia miện xong, thần sẽ xin ân huệ này.”
“Ngươi không thấy ân huệ này, nói ra ngay bây giờ sẽ tốt hơn sao?” Tạ Bất Lận nhướng mày: “Đến lúc đó, ngươi cùng ta lên cao…”
Không biết hắn nghĩ đến điều gì, khuôn mặt đột nhiên phơn phớt hồng, ấp úng: “Ta không nói gì cả, ngươi đường đường là Thế tử, không được phép được voi đòi tiên.”
Ta càng thêm đ/au khổ, chỉ đành chắp tay: “Tự nhiên, không dám mạo phạm thiên uy.”
Tạ Bất Lận lúc này mới hài lòng ngẩng cái đầu nhỏ lên: “Chư vị khanh gia còn có việc gì cần tấu? Vô sự thì bãi triều.”
11.
Ta vừa về đến nhà, tiếng gầm của ohụ thân liền truyền đến: “Đồ ranh con, hôm nay ngươi hãy quỳ trong Từ đường cho ta! Mặt mũi tổ tiên Trình gia ta đều bị ngươi vứt sạch rồi!”
Ta thuận phục cởi bỏ áo giáp, chỉ còn đơn y quỳ trong Từ đường.
Phụ thân cầm roj gia pháp: “Gia pháp một trăm tám mươi tám roj. Hôm qua ngươi đã chịu mấy roj?”
“Bảy mươi hai, còn lại một trăm mười sáu roj, c/ầu x/in Phụ thân ban ph/ạt.”
“Ngươi… Trình Vọng, ngươi thật giỏi giang, cả chuyện làm phản bức cung cũng dám làm?!”
“Bất đắc dĩ phải làm.”
Phụ thân càng tức gi/ận: “Bất đắc dĩ phải làm? Ngươi làm chuyện gì mà bất đắc dĩ phải làm!x
“Đã nói với ngươi đừng cuốn vào tranh chấp ngôi vị Hoàng đế, ngươi thì hay rồi, trực tiếp bức cung, ngươi muốn chọc c.h.ế.t ta sao?”
“Nhi tử có lỗi với phụ thân, có lỗi với tổ tiên Trình gia.” Ta cúi đầu: “C/ầu x/in Phụ thân ban ph/ạt.”
“Được được được!” Ta biết phụ thân thực sự tức gi/ận, lực roj quất xuống da thịt không hề nhẹ tay một chút nào.
Đến roj thứ một trăm ba mươi bốn, cuối cùng phụ thân cũng không đành lòng nữa.
Cây roj buông lơi, rơi xuống đất phát ra tiếng lăn lộc cộc.
“Hôm nay con phải giải thích rõ ràng cho ta! Rốt cuộc vì sao làm cái chuyện bức cung này?
Không khí trong Từ đường im lặng rất lâu, lâu đến mức chút không đành lòng của phụ thân tan biến, ta mới cuối cùng gom đủ dũng khí cất lời.
“Phụ thân, con thầm yêu một người. Nhưng người ấy, không yêu con.”
Phụ thân sững sờ: “Con thầm yêu? Thầm yêu người nào mà đến mức bức cung…” Ông muốn m/ắng, nhưng lời nói lại mắc kẹt ở cổ họng.
Dường như ông đã biết rồi.
“Con thầm yêu Tạ Bất Lận, nhưng hắn không yêu con, con đã nếm trải khổ quả của việc cưỡng ép hắn. Đại hoàng tử mang lòng lang sói, chuyện lần này, chỉ là vì để hắn được bình an thuận lợi. Sau khi gia miện, con sẽ tự xin rời Kinh, đi trấn thủ biên ải, trọn đời không trở về. Mong Phụ thân thành toàn!”
Có lẽ giọng điệu của ta quá đỗi quyết tuyệt bi thương, thậm chí phụ thân còn có vài phần thử dò xét mà hỏi: “Nếu như hắn cũng yêu thích con thì sao?”
Câu nói này như một cái gai đ.â.m thẳng vào cổ họng trái tim ta, ta siết ch/ặt tay, lặp lại câu trả lời sớm đã biết: “Tuyệt đối không thể.” Trái tim đ/au nhói, tựa như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm.
Phụ thân thở dài một tiếng, cuối cùng cũng xót ta: “Con đi nghỉ ngơi trước đi, số roj còn lại, hãy dùng đầu của kẻ địch để hoàn trả. Trình gia chúng ta, tuyệt đối không được phụ lòng bách tính lê dân.”
Ta cuối cùng cũng buông lỏng thân mình. Cơ thể vốn được chống đỡ bằng một hơi, cuối cùng cũng đổ gục xuống.
… Hy vọng có thể kịp lúc Lễ gia miện của Tiểu Hoàng đế.
Đó là điều cuối cùng ta nghĩ trong lòng trước khi hôn mê.
12.
Khi ta tỉnh lại, đã qua bốn ngày.
Phụ thân không hề nương tay, roj nào đều thấy thịt roj đó. Lúc cuối cùng ta được khiêng đi, chắc hẳn đã thấy cả xươ/ng.
“Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Kể từ khi Thế tử hôn mê, e rằng đã qua bốn ngày.”
Lòng ta hoảng lo/ạn trong thoáng chốc: “Vậy Lễ gia miện của Bệ hạ thì sao? Bắt đầu chưa?”
Thị nữ lắc đầu: “Không rõ vì nguyên nhân gì, đã dời lại vài ngày. Bệ hạ có chỉ, bảo Thế tử Điện hạ sau khi tỉnh liền đến gặp Người.”
Ta càng thêm căng thẳng: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Về Đại hoàng tử sao?”
“Đại hoàng tử quả thực đã bị tống vào ngục mấy ngày trước, cụ thể là vì chuyện gì, nô tỳ cũng không biết.”
Không đợi nàng ta nói thêm, ta nhanh chóng xách áo giáp chạy ra ngoài.
Đừng xảy ra chuyện gì.
Đừng xảy ra chuyện gì.
Đừng xảy ra chuyện gì.
13.
Suốt dọc đường thúc ngựa, ta dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào Hoàng cung.
Đến được Đại Điện, mới phát hiện Tiểu Hoàng đế đang cắm cúi viết thứ gì đó trên bàn.
Thấy ta đã đến, hắn lập tức làm ra một bộ dạng cao quý: “Nói đi, ngươi muốn gì? Ân huệ của ngươi, bây giờ Cô liền thực hiện cho ngươi.”
Ta hoảng lo/ạn quét mắt nhìn xung quanh, nhưng không hề phát hiện điều gì không đúng.
Đợi ta hoàn h/ồn, Tiểu Hoàng đế đã ở trước mặt ta. Hắn thấp hơn ta một chút, lúc này ngước đầu nhìn ta.
Thấy ta im lặng nửa ngày, liền đ/á một cước vào đầu gối ta.
Ta “phịch” một tiếng quỳ xuống.
Hắn hừ một tiếng: “Ngươi muốn gì? Nói nhanh đi.”