Đám thanh niên không biết trời cao đất dày này!
Tôi trừng mắt lên. "Giở trò gì vậy!"
"Một tiễn linh h/ồn, bản thân nhạc cụ đã thông linh, thêm giờ Tý - cổng phủ đang mở tại Sơn. Cậu bừa này, dụ m/a q/uỷ đến thì sao?"
Thái Sơn vốn là nơi dương khí cực thịnh, nhưng dương cực sinh âm. Sau giờ Tý, nơi đây về giới khác.
"Sơn Kinh" chép: "Bắc có Đô", bia m/ộ Đông Hán khắc rõ "Sống Trường An, ch*t về Sơn".
Thường vô số oan h/ồn lang thang quanh cổng đợi đêm Trung Nguyên tháng Bảy mở cửa minh giới. Tiếng lên lúc này, chúng thân cúng tế, đều đến xem nhiệt.
Tôi quát Trần Minh và đám ngẩn người, bỗng phá lên cười.
Tiểu Viên cười ngả vào Minh Huy:
"Ha ha, Kiều Vũ, duyên phận thật lớn! Cậu giống trai tớ quá, đều mấy thứ m/a này."
"Vẫn có khác Kiều Vũ đáng tin hơn Tiểu nhiều."
"Đúng rồi, Tiểu học ấy đi."
Trần Minh vừa cười vừa giơ ngón cái:
"Thú thật cậu diễn đáng tin hơn tôi. Nếu tiếp tục thổi, liệu có m/a nào hiện không?"
"Cứ viết tiếp đi, để xem cậu bịa được mức nào."
Vừa nói, hắn đưa lên miệng, ráng hơi mạnh.
"Bíiiii——"
Âm thanh chói tai vọng đạo.
Mọi bịt tai định thì từ vẳng tiếng chiêng.
Một ai n/ão nùng cất lên: "Người trần tránh đường——"
Theo sau là tiếng không gian, cùng chiêng dồn dập, thanh như xuyên can.
Tôi tóc gáy.
Giang Ngôn xoa cánh tay nổi gà:
"Gh/ê thật, mà được khí thiên quân vạn mã."
Đám đông trên bãi đất quay sang nhìn Trần Minh trầm trồ phục.
"Đây đẳng cấp gì vậy——"
Bạn cùng lớp Minh cũng sửng sốt:
"Hả? Tiểu cậu giỏi sao?"
"Chuẩn, đỉnh của chóp! Tết mà thiếu cậu, tắt TV liền."
Lời trách chưa kịp thốt đã biến thành lời dương.
Chỉ mình đờ đẫn nhìn chân núi.
Trên bậc thang, bốn m/a giấy khiêng kiệu hoa đỏ chót đang tiến thẳng về chúng tôi.