Tôi tưởng tivi đang chiếu Tây Du Ký, màng mắt ra.
Vậy mà nhìn thấy mẹ tôi.
Bà đang vô cùng nôn nóng hét tôi: Giác! Giác!”
Tôi đang định dưng bị bà bịt đó bà t/át đầu rồi hét:
“Kim Giác!”
Tôi nhớ ra rồi, Đào của đã bị mất, mới là Giác.
Từ điển tiếng Hoa của chúng ta chữ nào khác nữa sao? Sao đặt của yêu quái?
Nếu để vậy đi học, chẳng lẽ cứ mặc bạn bè cười chê sao?
Tôi vừa buồn tủi, vừa thẳng, nhìn mẹ với vẻ đáng thương, thầm nghĩ trong bụng:
“Mẹ thể đặt con khác hay sao?”
Mẹ thấy sự ngơ ngác của sốt ruột hơn bà tóm lấy lắc lắc liên tục:
“Kim Giác! Giác!”
Tôi rưng rưng nước mắt:
“Dạ!”
Mẹ buông tay, người đều thả lỏng, bà mỉm cười.
Tôi thì khóc.
“Sao đặt khác ạ?”
“Đừng có biết điều, Giác, này được ông tra trong sách cổ đấy, ứng với thần thánh trên trời, là Long Thất đầu tiên, này con sẽ là chép hóa rồng, một đời bình an.”
Ông và bố cầm hai chiếc thùng nhựa lớn phòng tràn thế đi săn.
Tôi hơi hồi hộp, nhìn về mẹ.
Mẹ nói sợ, đó chăn của ra.
Lúc này mới phát người bóng nhẫy, hơn nữa trên người dày đặc các vẽ.
Chúng giống như được bằng đỏ, méo mó cong queo nên cũng biết là hơi giống con đường gì đó, những chữ rất kỳ lạ.
Ông nói:
“Ăn cũng ăn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, cũng đến nên tội rồi.”