CÚN NGOAN

Chương 2

30/10/2025 16:43

Tôi chỉ vào cái ly trà sữa dưới đất. Biểu cảm Tưởng Dụ khựng lại, như thể bị tôi phá hỏng nhịp điệu. Nhưng rất nhanh, cậu ta lại chuyển sang vẻ mặt hung thần á/c sát.

Tưởng Dụ nhai nhai nhai: “Nếu cậu dám quấy rối Thẩm Khuyết trong ký túc xá.” Tiếp tục nhai nhai nhai, “Hoặc là xem những cái phim gh/ê t/ởm đó.” Bàn tay cậu ta vươn tới, tôi cảm thấy một cơn đ/au nhói ở phía dưới. Tưởng Dụ vừa nhai vừa đe dọa: “Tôi sẽ ch/ặt cái thứ này của cậu.”

Quả nhiên là trân châu do chính tay tôi nấu, dai ngon thật. Thôi được rồi, tôi đã bảo Tưởng Dụ lên cơn gió đ/ộc gì mà. Hóa ra là đã nhìn thấy thứ trên máy tính của tôi.

Nhưng cậu ta không xin phép đã lén lút vén rèm giường của tôi, cũng thật là vô lễ mà.

Bỗng có tiếng kinh hô vang lên, tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người vội vã chạy mất. Nhưng đó không phải là vấn đề then chốt, tay của Tưởng Dụ vẫn chưa buông ra kìa…

Tưởng Dụ cũng ngượng nghịu rụt tay lại, nhặt chiếc ly trà sữa dưới đất, lườm tôi một cái rồi quay đầu bỏ đi.

5.

Khi trở về ký túc xá, Cao Phi đang đeo tai nghe chơi game. Tôi cầm đồ dùng vệ sinh đi vào phòng tắm, và đụng mặt Thẩm Khuyết vừa tắm xong.

Tôi có chút ngượng ngùng, không biết cậu ấy có thấy bộ phim kia không? Liệu cậu ấy có nghĩ thầm trong lòng rằng tôi là một kẻ bi/ến th/ái không?

Thẩm Khuyết nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt lướt qua vùng n.g.ự.c tôi.

Tôi chột dạ, không dám chào cậu ấy, cúi đầu bước thẳng vào phòng tắm.

Trong phòng tắm vẫn còn một mùi hương ẩm ướt, giống hệt mùi hương trên người Thẩm Khuyết. Tôi không nhịn được hít một hơi, cởi chiếc áo phông trắng đang dính vào người ra. Vừa mới cởi quần, cửa phòng tắm bị người ta mở ra.

Tôi quay đầu nhìn lại, đối diện với khuôn mặt của Thẩm Khuyết.

Mặt cậu ấy hơi đỏ: “Xin lỗi, tôi quên lấy quần áo.”

Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy, trong giỏ đựng đồ là quần áo bẩn cậu ấy vừa thay ra. Trong lòng tôi như bị rót vào một chai Coca-Cola, vừa chua chát vừa sủi bọt.

Tôi khẽ khàng nói: “Thẩm Khuyết, tôi đúng là đồng tính luyến ái, và cũng có cảm tình với cậu. Nhưng tôi không phải bi/ến th/ái, sẽ không tùy tiện lấy đồ của cậu, cậu không cần phải đề phòng tôi như đề phòng kẻ tr/ộm đâu.”

Thẩm Khuyết không dám nhìn thẳng vào tôi, hoảng lo/ạn liếc nhìn đi chỗ khác rồi giải thích nhỏ giọng: “Tôi không có đề phòng cậu.”

Tôi cười tự giễu, cảm thấy hơi mệt mỏi. Định kiến của con người là một hào sâu khó lòng vượt qua. Chắc chắn Thẩm Khuyết đang cảm thấy tôi rất nực cười.

Mở vòi sen, dòng nước ấm áp chảy xuống. Tôi thở phào một hơi thật dài, cái cuộc đời khốn nạn này, tôi đúng là nhân vật chính trong phim bi kịch mà.

Sau khi tắm xong, tôi lại cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Nếu thế giới này đã biến tôi thành gay, thì tôi sẽ biến thế giới này thành một hội quán lớn!!!

Tôi cảm thấy mình lại có thể bắt đầu một cuộc đời mới… Cái quái gì thế? Tôi lại quên không mang quần áo vào!

Tôi nhìn vào giỏ đồ, trống không. Được được được, tôi tin là Thẩm Khuyết không có ý kiến gì với tôi nữa rồi. Sao cậu ấy lại thu dọn luôn cả quần áo bẩn của tôi thế này!

6.

Nếu là trước đây, tôi sẽ chọn trần truồng đi ra ngoài lấy quần áo. Nhưng sau ngày hôm nay, tôi không dám làm thế nữa. Chủ yếu là sợ cái tên ngốc nghếch Cao Phi kia lại nghĩ tôi đang dụ dỗ hắn.

Thôi, ký túc xá chỉ có ba người, đắn đo một chút, vẫn là nhờ Thẩm Khuyết giúp vậy. Tôi ngăn cách thân mình qua cánh cửa, nhờ Thẩm Khuyết giúp tôi lấy một bộ quần áo.

Thẩm Khuyết dễ tính đồng ý ngay, đưa quần áo cho tôi qua khe cửa.

Bên ngoài, Cao Phi lại châm chọc, nói mát: “Mấy thằng gay các cậu đúng là đủ trò hoa hòe hoa sói!”

Trong lòng tôi kh/inh bỉ lườm ng/uýt hắn. Giũ quần áo trong tay ra xem, tôi mới thấy có gì đó không ổn, hình như đây là quần áo của Thẩm Khuyết thì phải.

Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của Thẩm Khuyết vang lên: “Tôi không dám tùy tiện lục lọi tủ quần áo của cậu, cậu cứ mặc đồ của tôi đi, quần l/ót là đồ mới.”

Trong lòng tôi không khỏi dâng lên một dòng nước ấm áp, quả nhiên Thẩm Khuyết là một tiểu Thiên sứ mà. Vừa dịu dàng vừa chu đáo, nếu bị Tưởng Dụ hớt mất, thì cây cải trắng này quả thật là m/ù quá/ng quá rồi.

Tôi nhanh nhẹn mặc quần áo vào. Ừm, Thẩm Khuyết trông cao ráo và g/ầy gò, nhưng chiếc quần l/ót đùi lại không nhỏ.

Tôi mở cửa phòng tắm ra, rồi lại không kìm được muốn đóng vào. Chẳng lẽ lúc nãy tắm đầu óc tôi vô nước rồi sao? Sao tôi lại nhìn thấy Tưởng Dụ, cái sao chổi này nữa rồi?

Một bàn tay đẩy mạnh cửa, mắt Tưởng Dụ như muốn phun ra lửa: “Tại sao cậu lại mặc quần áo của Thẩm Khuyết!”

Tôi lườm ng/uýt cậu ta: “Thẩm Khuyết tự nguyện, cậu quản được à?”

Tôi hiên ngang bước ra khỏi phòng tắm, thấy Thẩm Khuyết đang phơi quần áo ở ban công.

“Thẩm…” Tôi vừa định hỏi cậu ấy quần áo bẩn của tôi đâu, liền thấy chiếc quần l/ót trắng rỏ nước trong tay Thẩm Khuyết.

Thẩm Khuyết nhìn tôi, lờ mờ tỏa ra vầng sáng của người vợ đảm đan: “Tiện tay thôi, tôi giặt luôn rồi.”

Tưởng Dụ phía sau dường như muốn nghiến nát răng: “Thẩm Khuyết, cậu giặt quần l/ót cho cậu ta à?”

Thẩm Khuyết vẻ mặt ngây thơ: “Toàn là con trai cả mà, có gì đâu.”

Tưởng Dụ tức đến muốn ch*t, trừng mắt nhìn tôi đầy á/c ý: “Cậu còn biết liêm sỉ không hả?”

Tôi: … Chuyện này cũng có thể đổ lỗi cho tôi à?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Vào Hạ Chương 17
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm