Chu Tầm đầu tư rất giỏi, theo lời hệ thống, dù không ra khỏi nhà thì số tiền trong tài khoản cũng tăng lên mỗi ngày.

Tạm rời mắt khỏi chương trình giải trí trên TV, tôi quay sang nhìn bóng lưng đang xào nấu trong bếp.

Gạt bỏ vấn đề giới tính sang một bên.

Chu Tầm đích thị là hình mẫu vợ lý tưởng của hầu hết đàn ông.

Chu đáo tỉ mỉ, nấu ăn tuyệt vời, lại còn biết ki/ếm tiền.

[Nhìn đẹp trai lắm nhỉ?]

Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

"..."

Tôi thu tầm mắt lại, nhấp ngụm nước, "Bình thường thôi."

[Chậc chậc.]

"Có việc gì thì nói thẳng đi!"

[Mỗi năm vào ngày giỗ, Thẩm Lương Kỵ đều tìm mọi cách hành hạ Chu Tầm, nên ngày mai anh phải đi cùng cậu ấy.]

"Không thể trực tiếp nói cho Chu Tầm sự thật sao? Nếu biết Thẩm Lương Kỵ là kẻ chủ mưu vụ t/ai n/ạn, Chu Tầm sẽ không để hắn b/ắt n/ạt như vậy chứ?"

[Không được, tôi đã đ/á/nh giá rồi, biết sự thật quá sớm sẽ khiến cảm xúc nhân vật bùng n/ổ, dẫn đến hắc hóa.]

"Không đến mức đó chứ."

Vừa nói xong, tôi nhớ lại khoảnh khắc mình ch*t.

Tác động từ một số sự thật quả thực có thể gây ra mất kiểm soát.

Thế là tôi đáp hệ thống: "Biết rồi."

"Hứa Thông, ăn cơm thôi."

Chu Tầm bưng đĩa thức ăn đặt lên bàn.

Từ khi biết tên tôi, Chu Tầm không gọi anh nữa.

Chuyện nhỏ nhặt này, tôi cũng lười tranh cãi với cậu ta.

Ăn uống vô cùng thoải mái, tôi lười biếng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mở mắt ra sau một lúc, đối diện với ánh mắt của Chu Tầm.

Tôi không tự nhiên ngồi thẳng dậy: "Nhìn gì thế?"

Chu Tầm cười rất ngoan: "Anh giúp em giải quyết lũ c/ôn đ/ồ hôm trước, vẫn chưa nghĩ ra nên ra giá bao nhiêu sao?"

Tôi dùng ánh mắt chỉ vào đĩa thức ăn trên bàn: "Đây không phải đã nhận được rồi sao?"

Vốn chỉ định ki/ếm chỗ ăn ở tạm, chất lượng Chu Tầm cung cấp đã vượt xa mong đợi.

Cậu ta nghe vậy hỏi: "Chỉ thế thôi ư?"

Tôi bất giác thấy buồn cười, chưa từng thấy ai háo hức trả n/ợ đến thế: "Thế cậu còn muốn cho gì nữa?"

"Tất cả."

Chu Tầm nghiêm túc đáp, "Tất cả những gì em có."

Ánh mắt cậu ta thẳng thắn và nồng nhiệt.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy da mặt mình chưa đủ dày.

Vội vàng né tránh ánh nhìn, tôi chộp đôi đũa lao vào bếp: "Tôi đi rửa bát."

Sau lưng vẳng lại tiếng cười khẽ khó nhận ra.

Mẹ kiếp! Chuyện gì thế này!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm