Tôi hoàn toàn choáng vẫn chống lên Du, trong phút chốc không cử động được.
Trên giường, Du nghe thấy tiếng động liền bật dậy, cố gỡ dải che mắt nhưng trói ch/ặt bằng cà vạt: "Chuyện gì thế? Giang Tự, em giở trò gì vậy?!"
Anh giụa liên cổ đã ửng đỏ. Tôi xót xa muốn cà vạt anh thì chính bản thân mười sau đẩy ngã sang bên.
"Đừng vào anh ấy."
Tôi đứng im, nhìn Du tháo dải che lộ ra đôi mắt long lanh.
Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn Giang kia, sững sờ.
Mấy giây sau, Du cất giọng hoảng hốt: "Giang Tự... đứa... thật sự quá sức chịu anh rồi."