Lam Ngọc là mẫu người yêu lí tưởng.

Mỗi lần tôi đòi tiền, cậu ta đều sẽ cho một xấp, thỉnh thoảng còn tự đưa tiền cho tôi, mặc tôi tiêu xài phung phí. Cậu không cho tôi đi làm nữa, toàn bộ quần áo của tôi đều được cậu ta tự tay giặt sạch, phơi lên rồi gấp gọn. Rác quanh phòng đều được dọn sạch sẽ, cái chiếu bẩn được thay bằng giường, tự tay cậu quét dọn căn phòng trọ hôi hám kia.

Mỗi sáng đều sẽ dậy sớm làm bữa ăn nhanh cho tôi, trưa thì làm cơm hộp, còn m/ua sữa cho tôi uống, bữa tối cũng tự tay nấu. Bài vở của tôi đều do cậu soạn sẵn, sẽ cùng tôi đến trường, vui vẻ xách cặp cho tôi, giờ ra chơi sẽ chạy xuống m/ua đồ ăn vặt mà tôi thích. Việc nhà cũng do cậu ta làm.

Tóm lại, tôi được chiều lên mây, không phải làm gì cả.

Tôi hưởng thụ sự ưu đãi này được một thời gian, bắt đầu cảm thấy chán dần, lạnh nhạt hẳn với Lam Ngọc, tuy vậy cậu ta vẫn vờ như không nhận ra.

"Anh ơi." Lam Ngọc vừa xếp quần áo cho tôi vừa thỏ thẻ hỏi "Yêu được một thời gian rồi, chúng ta công khai mối qu/an h/ệ này được không ạ?"

Mặc dù tôi là bạn trai cậu ta, nhưng khoảng thời gian bên nhau không hôn hít không ôm ấp, lại phải lén lút giấu mọi người. Lam Ngọc có vẻ khó chịu rồi.

Tôi đang tập trung đ/á/nh game bằng cái điện thoại đời mới cậu ta m/ua cho, không kiên nhẫn đáp:

"Không."

Cậu ta thất vọng hỏi lại:

"Tại sao vậy ạ?"

Tôi bực dọc gắt lên:

"Không thích."

Lam Ngọc yên lặng, khẽ gật đầu, buồn bã đứng dậy đi nấu cơm.

Tôi là một thằng tồi, dù sống sung sướng như vậy cũng không thể níu kéo tôi.

Đúng hai tháng, tôi thẳng thừng chia tay.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm