Tối hôm đó, tôi và Diệp Lĩnh Bắc cùng ở lại căn phòng có view hướng ra biển.
Tôi nhận được tin nhắn của Bùi Hằng.
Anh ấy gặng hỏi vị trí của Diệp Lĩnh Bắc.
Hai người này đúng là trời sinh một cặp.
Tôi gửi định vị cho anh ấy.
Chỉ có Phó Thành Nghiên đáng thương đúng 7 giờ tối về nhà mới phát hiện vợ đã biến mất.
Bị đối tượng mà anh từng đi/ên cuồ/ng gh/en t/uông lừa đi mất.
Tôi nhắn tin an ủi: [Hu hu, chồng ơi, đợi em nhé, vài hôm nữa em về, giờ đang đi dạo giải khuây cùng Bắc Bắc.]
Phó Thành Nghiên gửi một sticker khóc lóc.
[Hu hu.]
[Nhà không có em thì còn gì là nhà? Đêm nay anh không ngủ nổi rồi.]
Tối qua, lần đầu tiên anh trở lại phòng ngủ chính, kích động cả đêm không chợp mắt.
Trong vòng tay là người vợ quyến rũ, hương thơm phảng phất.
Nhưng Thành Nghiên lại không dám động vào.
Nửa đêm lén đi vệ sinh mấy lần.
Còn hôm nay chẳng còn gì, chỉ có chiếc giường lạnh lẽo và người vợ đã biến mất.
"Thanh Thanh, cậu đang nhắn với ai thế?"
Diệp Lĩnh Bắc m/ua dừa về, đưa cho tôi một quả.
"Phó Thành Nghiên."
"Anh ta cũng là tiểu nhân giả tạo! Đừng nói chuyện với anh ta nữa."
"Được."
Nửa tiếng sau, Bùi Hành đã tìm tới nơi.
"Thanh Thanh, Tiểu Bắc."
Nhìn Alpha cao lớn và chín chắn trước mặt, tôi đáp lời: "Anh!"
Bùi Hành là con nuôi của bố mẹ tôi.
Khi anh ấy 10 tuổi, mẹ tôi mới mang th/ai tôi.
Bố mẹ tôi già rồi mới có con, từ nhỏ tôi đã được cưng chiều hết mực.
Nhưng họ vẫn đối xử tốt với Bùi Hành như xưa, không vì anh ấy là con nuôi mà thiên vị bất công.
Hơn nữa, sau này tài sản của nhà họ Bùi còn phải nhờ anh ấy quản lý.
Tôi chỉ muốn làm kẻ nhàn nhã vô lo.
Vẽ vài bức tranh, thưởng thức chút đồ ngọt.