“Tôi đây.”
Tôi đang nghi ngờ, sau lưng dưng vang lên một giọng nói âm u.
Tôi quay đầu bất ngờ nhìn chồng đứng trong qu/an vẫn chưa đóng xong!
Anh chằm nhìn thẳng tôi, đầy sự oán h/ận: “Tiểu sư và xưa th/ù nay h/ận, chỉ một câu nói tâm mà khiến ch*t!”
Tôi sợ hãi: “Không phải vậy đâu! trai, anh nghe nói…”
Người chồng thò khỏi qu/an t/ài, thân dài ra, tay vươn đã tóm được trái của tôi!
Trong chớp mắt, tay trái của như thể g/ãy vậy, cơn đ/au thấu xươ/ng lại đến gai người.
Người chồng cười khanh khách quái dị: “Theo nào tiểu sư vốn nên ch*t, nhưng hại cho ch*t, để lại vợ góa thơ, làm sao thể tâm?”
“Không đưa cùng, khó ng/uôi oán khí trong lòng tôi!”
Tôi kêu liều mạng giãy nhưng chồng khỏe như vâm, sức ranh của cũng khó thể giãy thoát, kéo vào qu/an nghe một tiếng gà tay được buông ra, cũng tỉnh lại.
Hóa một cơn á/c mộng.
Trán đầy mồ hôi, nhổm nhìn tôi: thế? Gặp á/c mộng à?”
Tôi đầu, dậy, tay trái đột đ/au đớn cực độ, nhịn được mà rên rỉ.
Ông vội vàng lấy tay trái của tôi: thế? Khi ngủ đ/è lên nên tê à? A! Đây thế nào?”
Chỉ trái sưng to như cái bánh bao, bên còn một dấu tay lớn cùng rõ ràng, xanh tím, làm mà hoảng hốt.
Tôi sợ tiểu luôn, khóc lóc kể một lèo chuyện giấc rồi với nội: “Anh đưa cháu đi! đưa cháu ơi!”
Tôi xin ngoài xem trong qu/an hay không.
Ông ngoài rồi quay rất khó trong tay còn một tờ giấy vàng.
Tờ giấy vàng giấy được phủ lên ch*t.