Tôi ch*t lặng.
Cái quái gì thế này?
Kịch bản là tôi làm hắn sợ mất mật, hắn sẽ cảm thấy tôi thô lỗ đi/ên kh/ùng mà tránh xa tôi ra mà? Sao bây giờ lại thành họp fan hâm m/ộ thế này?
Tôi lấy chân đẩy cái đầu đỏ rực của hắn ra:
"Bỏ ra! Dây dớt dãi vào quần tôi bây giờ! Cậu là thiếu gia bá đạo cơ mà? Liêm sỉ đâu?"
"Liêm sỉ gì tầm này nữa!" Tần Liệt gạt nước mắt, mắt sáng rực lên như đèn pha: "Anh chính là idol của lòng em! Trời ơi, sao ba năm qua anh giấu nghề kín thế? Em cứ tưởng anh là bánh bèo vô dụng, hoá ra anh là vua tốc độ ẩn thân!"
Tôi day trán bất lực.
Hệ thống không chê lớn chuyện ting một tiếng:
【Chúc mừng ký chủ! Độ hảo cảm của Tần Liệt đạt mức tôn sùng tuyệt đối. Hắn hiện tại coi ngài là thần tượng, sẵn sàng b/án nhà để m/ua xe cho ngài đua.】
Tôi muốn khóc.
Tôi chỉ muốn bị gh/ét thôi mà! Sao khó khăn quá vậy!
"Đi về!" Tôi gắt lên: "Tôi lái cho, cậu mà còn lải nhải nữa tôi cho cậu bay khỏi xe đấy."
Tần Liệt gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn leo lên xe, ngồi thụt lùi lại một chút, hai tay nắm nhẹ vào vạt áo tôi đầy e thẹn:
"Vâng ạ, anh chạy chậm thôi nhé... em vẫn còn hơi buồn nôn."
Tôi rồ ga phóng đi, để lại tiếng thở dài ngao ngán hoà vào trong gió. Ba tên công này, tên nào cũng có vấn đề về th/ần ki/nh cả.
Vừa lết x/á/c về đến nhà sau màn đua xe bạt mạng với Tần Liệt, tôi chỉ muốn lao ngay lên giường đ/á/nh một giấc đến tận thế.
Nhưng quay đầu nhìn lại, phòng khách nhà tôi bắt giờ trông không khác gì một hội nghị bàn tròn.