Nhưng, tôi không dễ ch*t thế đâu!
Trong lo/ạn, tôi vội nắm đám dại mọc trên vách đ/á.
Rễ kẽ đ/á, làm giảm tốc độ rơi, tôi liền phiến đ/á nhô ra.
Nhờ những tảng đ/á và cành xen kẽ trên vách núi, tôi giữ chắc cơ thể rồi nhanh chóng trèo ngược đường nhựa.
Nhưng vừa chạm tay đường, một cơn lạnh thấu xươ/ng trùm cổ tay tôi.
Chính là Anh!
Bà ta cười lạnh, móng tay sắc nhọn mu bàn tay tôi: "Ở lại ở lại với gia đình tôi đi."
Tôi vớ ngay cành bên cạnh, mạnh đầu ta!
La Anh gào thét, thương ở bụng lại tuôn ra từng cục m/áu đặc.
Vốn dĩ ta bị ch*t bởi cành bách, h/ồn phách nương tựa nhưng cũng kh/iếp nó nhất.
Tôi lộn người đường, tiếng Đả h/ồn vang lần nữa thì ánh nắng vàng phía chân trời.