Anh dùng cả hai tay nâng mặt tôi lên, hôn những giọt nước mắt trên má tôi.
"Em vừa nói thích anh, có thật không?"
"Giả đấy, em không thích anh nữa."
"Em đang gh/en đấy.”
"Vậy nếu anh nói, anh chưa từng tán tỉnh Lương Miện, cũng không bảo cậu ta giao thêm việc cho em, lại càng không nghỉ phép có lương cùng cậu ta. Bọn anh đi công tác rất bận, ngoài ngày đầu, ba tháng sau hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi."
Tôi ngẩng mắt nhìn anh.
"Không tin anh?"
Lý Hàn mở điện thoại trước mặt tôi, lướt đến đoạn chat giữa anh và Lương Miện.
Ngón tay anh chậm rãi cuộn lên xuống, nội dung trò chuyện không nhiều, toàn là thông tin sắp xếp công việc.
"Giờ chỉ có thể chứng minh cho em bằng những thứ này, lát nữa cậu ta đến công ty anh sẽ hỏi rõ thêm."
Lý Hàn lại mở đoạn chat giữa tôi và anh.
Phần của anh là vô số bong bóng tin nhắn màu xanh lục chiếm kín màn hình.
Anh véo một cái vào má tôi, dùng giọng điệu quyến rũ thì thầm bên tai chất vấn tôi:
"Kẻ tán tỉnh rồi không chịu trách nhiệm rốt cuộc là ai vậy?”
"Ba tháng không trả lời tin nhắn của anh, nếu không phải vì thực sự không thể rời đi, từng giây từng phút anh đều muốn bay ngay đến đây hỏi em bằng chính miệng mình.”
"Gh/en mà tà/n nh/ẫn thế, muốn khiến anh phát đi/ên lên sao?"
Cổ đến tai tôi đều nóng bừng vì hơi thở nóng hổi từ miệng anh.
Lý Hàn véo một cái vào eo tôi.
"Là anh sai, để bé yêu của anh hiểu lầm. Tha thứ cho anh nhé?"
Tôi x/ấu hổ không dám nhìn mặt anh, đột nhiên anh bế thốc tôi lên, đi thẳng về phòng làm việc của mình.
"Đến ghế sofa của anh ngủ thêm chút đi, trời sáng anh sẽ gọi em."