Hắn trở về với hơi men nồng nặc.
Sau khi tắm rửa, hắn nằm đ/è lên ng/ười tôi.
Điều này dễ dàng khiến tôi choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, tôi chưa từng nổi gi/ận với hắn.
Khi ở trên giường, hắn luôn rất mạnh mẽ, giọng nói nhuốm đầy d/ục v/ọng vang lên bên tai tôi: “Thầy Thẩm, nếu em là Omega thì có lẽ con của chúng ta đã chạy nhảy khắp nơi rồi.”
Bàn tay đang bám vào cánh tay hắn vô thức siết ch/ặt.
“Đừng nói nữa.”
Hắn chống tay ngồi dậy, nhìn tôi hồi lâu, tay sờ lên bụng dưới của tôi, nheo mắt ấn nhẹ.
“Có phải ở đây không?”
“Nơi này có phải sẽ có em bé không?”
Tôi đột nhiên đẩy hắn ra, “Tôi bảo đừng nói nữa mà!”
Hắn bị tôi đẩy đến ngẩn người, trong khoảnh khắc ấy, biểu cảm của hắn thoáng chút uất ức, nhưng nhanh chóng bị phẫn nộ thay thế.
“Em lên cơn gì vậy? Lẽ nào em chưa từng nghe những lời này ở trên giường sao?!”
Tôi nhìn thẳng vào hắn, nói từng chữ: “Tôi không thích. Nếu thật sự muốn tìm Omega, anh đi mà tìm.”
“Đừng nói với tôi những lời như vậy nữa.”
Nói xong, tôi nằm xuống, co người chui vào chăn.
Ngay lập tức, hắn nắm ch/ặt cánh tay tôi, dứt khoát kéo tôi dậy.
“Em nói lại lần nữa xem.”
Tôi ngước nhìn khuôn mặt mà mình từng vô cùng trân quý, chỉ cảm thấy tim đ/au như kim châm.
“Dù nói bao nhiêu lần cũng vậy thôi.”
Hắn nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên buông tay, tôi lại ngã xuống chăn.
“Được, đây là do em nói đấy.”
Tiếng đóng cửa vang vọng, căn phòng yên lặng rất lâu, sau đó mới vang lên tiếng nức nở không thể kìm nén.