Lý Hải không nhịn được thò đầu hỏi Cố Chước: "Ủa Cố Chước, cậu thoát ế rồi hả?"
Cố Chước gật đầu, khẽ "Ừm" đáp lời.
Lý Hải lập tức gi/ận dữ không ng/uôi: "Sao lại thế được? Vậy là phòng ta đã có hai đứa có ghệ rồi!"
Bạn cùng phòng Lâm Trạch lên tiếng: "Cậu thì hiểu cái chó gì? Cố Chước vốn chẳng thiếu người theo đuổi, lần này chịu thoát ế ắt phải gặp được người cực kỳ ưng ý."
Lý Hải hỏi tiếp: "Cố Chước này, người ấu của cậu kiểu người thế nào vậy?"
Cố Chước liếc về phía tôi, khẽ cười: "Rất xinh, rất đáng yêu, có vị ngọt ngào, ngày nào cũng muốn hôn."
"Ch*t ti/ệt, không công bằng chút nào! Sao chúng bây ngọt lịm thế!"
Tôi không chịu nổi, đành trùm kín chăn.
Lâm Trạch để ý thấy tôi có vẻ khác thường, huých cùi chỏ vào Lâm Trạch: "Thôi đi, đừng nói nữa."
"Quý Diễn vốn chẳng ưa Cố Chước lắm, chắc Cố Chước thấy Quý Diễn có bạn gái nên đua đòi ki/ếm ngay một em, Quý Diễn lại tị nạnh vì nghĩ ghệ của đối phương hơn mình nên ấm ức đấy."
Họ thì thầm rất khẽ, nhưng vẫn lọt vào tai tôi.
Quả thực, trong mắt mọi người, lúc nào tôi cũng muốn tranh cao thấp với Cố Chước. Họ nghĩ vậy cũng phải.
Theo lối tư duy thông thường, kiểu người hiếu thắng như tôi đáng gh/ét thật.
Nhưng tôi cứ muốn nhảy dựng trước mặt anh, như thể chỉ cần thế là có thể chiếm trọn ánh nhìn của anh.
Không biết... Cố Chước nghĩ gì về tôi?