Tôi hiểu nổi, tại sao kiếp vẫn muốn đi một tôi.
Tôi hoàn toàn xứng làm đại ca của ấy.
“Chu Dương.”
Tôi xoa đầu ấy, thì thầm:
“Đồ ngốc, anh làm gì chứ? Anh biết từ sớm rằng đi anh ch*t, sớm xa lánh anh, thì đến nỗi ch*t thế này.”
Tôi ngẩng đầu bầu trời, ngắm ánh bình minh dần ló rạng.
Nó rực đến thế.
Xuyên qua tấm kính vỡ, ánh ấm chiếu lên thân thể lạnh giá của Dương, tôi bỗng hoang mang, thể ấy vẫn còn hơi ấm, vẫn còn sống.
Nhưng ấy đã ch*t rồi.
Nếu không, tôi gọi sao ấy đáp lời?
Tôi với vào ngăn chứa đồ lấy con d/ao găm ra, rạ/ch cổ lặng chờ ch*t.
Là cái ch*t, cũng là cuộc đoàn tụ.
Trong xe, màn hình điện lên liên nhưng tôi mặc kệ.
Đến tận khoảnh cuối của cuộc đời, tôi mới nhận ra người mình để tâm nhất là ai.
Tôi dùng đôi môi nẻ nhẹ lên môi Dương.
A Dương, ở dưới suối vàng anh nhé. Em nhát gan thế, chắc sợ lắm? Đại ca xuống đó bảo vệ em.