Vừa bước chân vào trường học, Lăng Thư Bảo đã lập tức xuất hiện sau lưng tôi.
Cậu ấy mặt mày ủ rũ như trời sập đất lở: “Này anh bạn, tôi nghe nói rồi, có thật không? Cậu... Cậu... Cậu thật sự bị bế nhầm từ lúc lọt lòng à?”
“Đang diễn phim truyền hình sao?”
Tin tức lan truyền nhanh thật.
Ngay cả Lăng Thư Bảo, tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi, cũng đã biết chuyện.
Tôi cúi nhìn đống vỏ chăn bị gấp lại tận ba lần, gật đầu đầy bi phẫn.
Lăng Thư Bảo nhìn tôi bằng ánh mắt đ/au lòng: “Đừng sợ, đến nhà tôi đi, để anh trai tôi nuôi cậu, anh ấy nhiều tiền lắm.”
Tôi lườm cậu ấy một cái, không nói nên lời.
Chỉ cần một câu nói này thôi, cũng đủ để Hạ Dung Tự khiến cậu ấy ch*t không toàn thây.
Tôi không nỡ nói ra sự thật rằng mấy lần cậu ấy gặp xui xẻo trước đây đều do Hạ Dung Tự bày trò.
Lăng Thư Bảo là "bạn nhậu" tôi quen thời nổi lo/ạn, là người dẫn lối cho những trò nghịch ngợm của tôi, cái tên nằm trong danh sách đen của Hạ Dung Tự.
Ấy vậy mà chúng tôi lại chơi chung rồi trở thành bạn tốt của nhau.
Cậu ấy ăn chơi theo đúng nghĩa đen: Ăn, uống, vui đùa h/ồn nhiên.
Không quá trớn, không đ/âm chọt, chỉ có nghĩa khí vu vơ.
Tôi ném đống vỏ chăn hỗn độn vào người cậu ấy: “Nếu là bạn thì giúp tôi xử lý cái này đi.”
5 phút sau.
Lăng tiểu thiếu gia thành công tự cuốn mình vào trong chăn.