Lần đầu Quả mất đi vẻ hổ, chút x/ấu hổ.
"Thầy Tống, em là em tự mình xin nghỉ."
"Em nghĩ Lạc quá lớn tuổi và em hợp sư cho cậu ấy."
Khi ấy nói đôi mắt của ấy lay động.
Tôi vừa nhìn rằng nói dối.
Nhưng Tống thể nhìn ra được. Anh dường nghĩ gì đó: "Lạc gì em à?"
Tôi chút rối trong giây ngờ Tống Quả mà nghĩ nhiều tới vậy.
Nhưng Quả đột nhiên ra uất ức, giọng nói nghẹn ngào nức nở.
"Thầy Tống, em xin thầy, hỏi gì nữa, hãy để em ổn mà rời khỏi nhà họ Thẩm ."
Cô sao nhưng nói ra trông phải chịu rất nhiều uất ức.
"Mọi người Lạc, Lạc chỉ là một đứa trẻ lớn một chút thôi."
“Cậu ấy vẫn hiểu chuyện.”
Chị dâu tôi lo mức ngất đi.
Nhưng tôi Lạc vẫn học, tại cả nhà nghe đều là những nói phiến diện của Quả.
Sắc Tống nhợt, thức nắm Quả: "Du Quả, chuyện gì ra? Thầy Tống sẽ chủ cho em."
Du Quả rơi nước mắt: “Cảm thầy Tống. Em thành phố vẫn phù hợp với những học sinh từng bước từ trong núi bước ra em.”
"Dù gì cũng đều bị xem là kém cỏi, rất khó để tiến phía trước.”
Sắc Tống tối sầm, dường nghĩ chính mình.
Lúc Lạc tình cờ đi học về, vừa bước vào cửa thấy bầu trong ổn.
Tống nói gì, anh tiến tới và t/át Lạc một bạt tay.
Tôi sợ hãi đẩy anh ra: "Anh đ i ê n à? Tại sao anh đ á n h Lạc?"
Má của Lạc đỏ nhanh chóng, cậu vẫn trong trạng thái hiểu chuyện gì.”
Như tìm được chỗ dựa, Quả bám vào nửa vai của Tống Kỳ.
Cô thầm: "Lạc dùng n g c em khi em giúp cậu ấy bài tập."