Dạ Sắc Thượng Thiển

Chương 2

03/12/2024 22:14

Hắn khoác chiếc áo choàng đen, hình dáng tôn nghiêm, diện mạo tuấn tú, toàn thân tỏa ra khí chất trang trọng, toát lên vẻ sắc bén, chỉ cần thoáng nhìn cũng khiến lòng người chấn động.

Hắn phi ngựa như gió, lộ trình vốn m ấ t ba ngày nhưng hắn đã đến nơi vào buổi trưa ngày thứ hai, khi hắn thúc ngựa đến cổng quan, đột ngột kéo c h ặ t dây cương, tiếng ngựa hí vang vọng khắp trời.

Tiểu nhị gác cổng chưa từng thấy diện mạo của hắn, từ xa còn tưởng rằng hắn là kẻ g â y r ố i bên đường, liền hỏi: “Ngươi vừa tới là ai?”

Hắn nhảy xuống ngựa, ánh mắt d ò x é t, giọng nói lạnh lùng không thể nghi ngờ: “Cung môn Cung Thượng Giác.”

Tiểu nhị vốn quen thói cậy thế ở cổng quan, nghe đến danh phận của hắn, lập tức m ấ t đi khí thế ban đầu. Một tiểu nhị khác vội vàng chạy vào thông báo: “Đại nhân, đại nhân, có Cung Thượng Giác đến!”

Hắn lắp bắp nói: “Giác…Giác công tử, tiểu nhân có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin mời vào bên trong…”

Vị huyện trưởng đang thưởng thức bữa ăn ngon lành, giờ đâu còn tâm trí mà tiếp tục, vội vàng xua xua vợ con bên cạnh, vừa ra khỏi cửa vừa chỉnh lại quan phục. Có tin đồn rằng Cung môn sẽ k i ể m t r a sổ sách, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Cung Thượng Giác không vội vã bước vào, đón chào huyện trưởng đang thở h ổ n h ể n, người ấy vội vàng hành lễ nói: “Giác công tử, không thể đón tiếp từ xa, mong ngài rộng lượng.”

Cung Thượng Giác tiến lên, mạnh mẽ kéo kéo góc áo chưa ngay ngắn của ông ta, trên mặt mang nét t r ê u c h ọ c: “Chẳng phải là lệnh k h ẩ n c ấ p, huyện trưởng sao có thể biết trước mà ra đón?”

“Vâng, vâng, Giác công tử nói rất đúng.” Ông ta lau mồ hôi chảy trên thái dương, nghiêng người nói: “Giác công tử, xin mời.”

Hai người cùng vào trong, huyện trưởng nói: “Người đâu, chuẩn bị lại một bàn tiệc cho Giác công tử.”

Cung Thượng Giác giơ tay ngăn lại: “Bàn tiệc ta không cần, đại nhân chỉ cần mang sổ sách đến đây.”

Ông ta chỉ tay vào người hầu: “Nhanh chóng thông báo tài vụ, đưa sổ sách cho Giác công tử.”

Sổ sách được đưa đến rất nhanh, Cung Thượng Giác ngồi ở vị trí chủ tọa, tùy ý lật xem, khóe môi n h ế c h lên nụ cười: “Quả thật không tìm ra một chỗ nào để p h ê b ì n h.” Hắn n é m sổ sách sang một bên, nói: “Ta thấy phong cảnh nơi này thật đẹp, có ý định ở lại vài ngày.”

Huyện trưởng lập tức nói: “Hạ quan sẽ sắp xếp cho Giác công tử ngay… ”

Cung Thượng Giác không chờ ông ta nói hết câu đã đứng dậy, lạnh nhạt để lại một câu: “Không cần.”

Hắn dưới sự hộ tống của một đám người bước ra ngoài, nhảy lên ngựa, thúc dây cương, tiếng vó ngựa vang dội, để lại một đám bụi m/ù.

Người phụ trách tài vụ đứng sau huyện trưởng ghé sát tai ông ta, khẽ nói: “Đại nhân, việc này coi như qua đi rồi nhỉ?”

Huyện trưởng sắc mặt ảm đạm, nhìn về phía bóng dáng đã xa, nói: “Hắn chính là Cung Thượng Giác đấy, chúng ta phải cẩn thận.”

Trước khi đến Cung Thượng Giác đã nhờ người để lại một bức thư cho Cung Viễn Chuỷ, hắn không trực tiếp đến đó mà lại tìm đến một tiệm rèn.

Ông chủ thấy có khách, lập tức niềm nở: “Công tử, lần này cần dụng cụ gì sao?” Thường thì những người đến tiệm này đều là nông dân, thợ săn, những công tử như hắn không nhiều, cho nên ông ta nhớ vài năm trước hắn đã từng đến đây.

“Chủ quán, hãy rèn cho ta một chiếc mặt nạ.” Rồi hắn lại bổ sung thêm: “Như lần trước.”

“Công tử, xin thứ lỗi cho ta hỏi một câu, tại sao một người có dung mạo như ngài lại phải đeo mặt nạ?”

Hắn không trả lời, ông chủ nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời, tập trung vào việc rèn mặt nạ. Một lúc sau, hắn nhìn ra ngoài phố, thấy đủ loại người qua lại, dùng giọng nói chỉ mình mình có thể nghe thấy, nói: “Nàng… chắc chắn không muốn gặp ta.”

Từ con phố này đi về hướng bắc, chính là nơi Cung Thượng Giác đã nói, Cung Viễn Chuỷ đã dừng chân ở đó, trong một khu vườn với tầm nhìn rất đẹp, lên tầng lầu có thể nhìn toàn cảnh vài con phố. Hắn ta đứng trên lầu, thấy cách bày trí trong nhà không giống như không có ai ở, mà có sự tương đồng với cách bài trí của Cung Thượng Giác. Trong lòng hắn ta nghĩ: “Trước đây ca ca thường không ở trong Giác Cung, chẳng lẽ lần này lại sống ở đây?”

Nơi này về hướng đông cách một con phố, có một gia đình, nữ tử mắt đẹp như nước, sắc nước hương trời, các công tử thế gia lần lượt đến cầu hôn, nàng đã có một đứa con, tên là Thượng Quan Khí.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
5 Thai nhi quỷ Chương 27

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

[BOYLOVE] CÓ ANH THÍCH EM

Chương 11
Tôi là một người câm, vừa ngốc nghếch lại hậu đậu. Tôi có một người anh trai hoàn hảo và xinh đẹp, ai gặp cũng thích. Đến cả người bạn trai của tôi cũng thích anh ấy. Bạn trai xem tôi là thế thân, ở bên tôi nhưng lại nhung nhớ anh trai tôi, liên tục gửi thư cho anh ấy, còn ép tôi phải bắt chước anh trai. Bạn thân của bạn trai rất ghét tôi. Anh ta liên tục chê bai, gây khó dễ cho tôi, còn xúi giục bạn trai: "Tao nói nghe, bỏ quách tên này đi. Người gì đâu mà xấu xí quê mùa còn bám dai, đã thế còn bị câm, không bằng một nửa anh trai cậu ta. Không xứng, bỏ đi." Tên bạn thân ra sức mai mối cho bạn trai và anh trai tôi. Cuối cùng khi anh trai tôi về nước thì bạn trai chờ không nổi, tàn nhẫn đưa ra lời chia tay rồi bỏ tôi một mình đến tìm anh trai. Hai người sánh vai bên nhau, tỏ tình rầm rộ, chính thức yêu đương. Tôi còn chưa kịp đau lòng thì thằng bạn thân đó đã chạy đến tìm tôi, bẽn lẽn ngại ngùng nói: "Em, biết là em chưa sẵn sàng đến với cuộc tình mới, nhưng có thể cho anh cơ hội không? Anh biết thừa tên ch.ó ch.ết đó không xứng với em, nên anh đã trăm phương nghìn kế chia rẽ hai người để em nhìn rõ bộ mặt thằng chả. Anh thương em lâu lắm rồi, bỏ quách thằng cha đó đến với anh được không? Anh hứa sẽ trân trọng nâng niu em, yêu em gấp vạn lần!" Tôi: ??? Ủa alo! Anh ơi trong kịch bản không có viết như vậy!
Boys Love
Chữa Lành
Đam Mỹ
1
Vượt Rào Chương 16
Ám Hỏa Chương 6