Tôi lập tức báo cảnh sát, đứa em trai bị đưa đi. Nhưng nó còn nhỏ, chắc chỉ bị phê bình giáo dục bằng miệng.

Cha dượng và mẹ tôi ch/ửi m/ắng xong liền vội vã đến đồn cảnh sát xin tha cho con trai họ. Còn tôi thì sốt ruột chờ kết quả xét nghiệm của Châu Bách Xuyên.

"Chỉ bị trầy xước nhẹ ở trán, sau này sẽ để lại s/ẹo nhỏ."

"Ngoài ra đều không sao, trong cái rủi có cái may, n/ão có dấu hiệu chuyển biến tốt, chỉ trong vài ngày nữa thôi, trí nhớ sẽ khôi phục bình thường.”

Tôi gi/ật mình: "Vậy những ký ức hỗn lo/ạn kia có còn tồn tại không, thưa bác sĩ?"

"Khả năng cao là không, thậm chí những việc mới xảy ra gần đây cũng sẽ biến mất theo."

Thế thì trong lòng cậu ấy, tôi vẫn chỉ là một người bạn cùng phòng vô danh tiểu tốt sao?

Tâm trạng chán nản trở về phòng bệ/nh, tôi muốn được âu yếm Châu Bách Xuyên lần cuối.

Nhưng vừa bước vào cửa, tôi đã đơ người. Bởi Châu Bách Xuyên đang dùng ánh mắt lạnh lùng dò xét để nhìn tôi, chẳng còn chút ấm áp nào.

Đó là ánh mắt của Châu Bách Xuyên thực sự, cao ngạo kiêu kỳ, lạnh nhạt khó gần.

Cậu ấy đã khỏe lại, giấc mộng của tôi cũng vụt tắt trước thời hạn. Bàn tay buông thõng bên hông vô thức siết ch/ặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay đ/au nhói.

Tôi gượng gạo nở nụ cười hiền hòa: "Châu Bách Xuyên, cậu tỉnh rồi à?"

"Ừ." Cậu ấy nhẹ gật đầu, nhưng tôi bất ngờ phát hiện vành tai cậu ấy đỏ ửng như sắp nhỏ m/áu.

Trời nóng à?

Nhiệt độ máy sưởi trong phòng bệ/nh đâu có cao lắm.

Không suy nghĩ nhiều, tôi tiếp tục ngượng ngùng giải thích tình hình: "Trước đây cậu gặp t/ai n/ạn xe, bị va vào đầu nên đã gọi tôi đến chăm sóc."

"Cùng là bạn cùng phòng, tôi đương nhiên phải giúp đỡ."

Châu Bách Xuyên chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi. "Làm phiền cậu rồi, Tống Ngộ."

"Đâu có... Cậu nghỉ ngơi đi. Việc xuất viện sau này, tốt nhất nên liên lạc với gia đình, đây là các phiếu xét nghiệm."

"Tôi còn việc phải làm, đi trước đây." Tôi hời hợt quan tâm, rồi đặt tập giấy tờ xuống bên tay cậu ấy.

Châu Bách Xuyên đột ngột gọi tôi lại, vẻ mặt khó hiểu: "Tống Ngộ, cậu không có chuyện gì khác muốn nói với tôi sao?"

"Không... Không có, nếu là viện phí thì lúc nào tiện cậu chuyển khoản cho tôi cũng được." Tôi hốt hoảng phủ nhận.

Lẽ nào lại tự thú nhận chuyện tôi chiếm cậu ấy làm của riêng suốt mấy ngày qua?

Xem bộ dạng của cậu ấy thì chắc là không nhớ, vậy tôi càng không thể nói ra. Những người khác trong trường cũng sẽ không dám hỏi thẳng chuyện hẹn hò giữa hai chúng tôi, cứ lén giải thích đã chia tay là xong.

Nghĩ đến đây, tôi suýt nữa đã không kìm được nụ cười khổ n/ão: "Châu Bách Xuyên, cậu nghỉ ngơi đi, tạm biệt."

Tôi xoay người định rời đi, nhưng lại bị một lực mạnh kéo vào vòng tay, ôm ch/ặt không buông.

Khi tôi còn đang ngơ ngác, Châu Bách Xuyên đã nghiến răng nghiến lợi nhéo má tôi: “Hôm qua còn gọi anh là chồng, hôm nay lại giả vờ không quen?”

Tôi đứng hình.

Cậu ấy... Cậu ấy vẫn còn nhớ??

Tình huống bất ngờ này khiến tôi c/âm nín.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm