Sáng hôm đó, thằng Phúc ra tiệm tạp hóa đầu làng m/ua một hộp gì đó trông như kẹo cao su.
Tôi không biết là gì, tiện miệng hỏi thử, nó cười khà khà lén lút bảo: “Tao đi mở hàng.”
Tôi không hiểu, chỉ lo làm việc. Mẹ sai tôi đi giặt một đống đồ mà đang là mùa đông, bờ sông đóng băng dày cui, chỉ riêng việc đ/ập băng thôi đã mất cả khối thời gian.
Tôi sợ không làm xong sẽ bị bỏ đói, nên vừa ôm thau vừa vội vã rời khỏi nhà.
Xui xẻo thay, hôm đó trời bất ngờ ấm lên, băng tan sớm, quần áo giặt cũng nhanh. Tôi hí hửng về nhà sớm… rồi chứng kiến chuyện đó.
Thằng Phúc đang bịt miệng Tiểu D/ao, còn ánh mắt tuyệt vọng của em ấy, nước mắt tuôn lã chã.
Tôi hoảng đến tim muốn n/ổ tung, vội vàng quay lưng bỏ chạy, nhưng vừa xoay người thì thấy cửa nhà đã mở, bố mẹ tôi về rồi.
Họ nghe thấy động tĩnh trong nhà. Mẹ tôi khựng lại một chút, rồi cười rạng rỡ, ánh mắt đầy tự hào:
“Phúc lớn rồi.”
Bố tôi không nói gì, chỉ vỗ vỗ lên đầu tôi, bàn tay chai sạn thô ráp:
“Táo, ra đầu làng m/ua cho tao gói th/uốc.”
Tôi đờ đẫn nhận lấy tờ năm đồng ông dúi vào tay, vô h/ồn bước ra khỏi nhà.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng đ/ập cửa dồn dập khiến tôi gi/ật b/ắn người, ôm đầu co rút vào một góc chuồng lợn.
“Tiểu D/ao… chị sai rồi… chị biết sai rồi mà…”
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, con lợn nái bên cạnh hoảng lo/ạn rống lên, quay vòng trong chuồng.
Tôi nhắm ch/ặt mắt, vừa khóc vừa lẩm bẩm không ngừng: “Chị sai rồi… chị sai rồi mà…”
“Đông Táo! Mày ra đây!!”
Cánh cửa bị đ/á tung, tôi bị bố túm tóc lôi xềnh xệch ra ngoài, quăng thẳng xuống đống rơm.
Vừa mở mắt ra, ông đã giơ tay định t/át, nhưng bị thầy pháp cản lại:
“Táo là người duy nhất còn có thể c/ứu thằng Phúc, ông bình tĩnh lại đi!”
Tôi chẳng hiểu chuyện gì, đầu óc mơ hồ hỗn lo/ạn. Thầy pháp quỳ xuống trước mặt tôi, giọng dịu xuống:
“Táo, nghe thầy nói… A Phúc nó bị dọa đến h/ồn phi phách tán, bị mất một vía rồi. Nhị là thứ sẽ ăn h/ồn người khác. Mà con, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy h/ồn m/a, chỉ có con mới c/ứu được nó, hiểu không?”
Tôi sợ đến mức chỉ biết lắc đầu liên tục.
Bố tôi trừng mắt, không nói không rằng giơ chân đ/á thẳng vào người tôi:
“Mày sợ cái gì? Mày theo thầy Lý đi làm bao nhiêu lần pháp sự rồi, mày còn sợ m/a q/uỷ hả?”
Tôi bị đ/á lăn xuống đất, quỳ gối khóc như mưa.
Chính vì từng thấy quá nhiều… nên tôi mới thật sự kh/iếp s/ợ.
Tiểu D/ao không chỉ hóa thành lệ q/uỷ, mà còn biến thành Nhị, thứ mà đến cả á/c q/uỷ cũng không dám đối mặt.