10
Mũi d/ao chệch một chút, sượt qua áo trước ng/ực của Chu Hành, lại một xước khá sâu, m/áu bắt đầu rỉ ra.
"Kiều Kiều?"
Chu cau nhìn một ôm lấy thương:
"Em bị sao vậy?"
Anh không hề tức gi/ận.
Tôi tỉnh, làm rơi con d/ao đất. thu ngồi co dưới sàn, toàn r/ẩy.
Tôi ôm lấy cánh mình, mắt chảy dài từng giọt lớn:
"Lục tha cho em, được không?"
Tôi thở dốc, giống một con cá mắc cạn đang bờ vực ch*t ngạt.
Khi Chu trấn an nắm lấy áo ấy, chỉ về phía Lục Yến mà lắp bắp:
"Anh không?"
"Lục đứng ngay đó."
Lục Yến không bước tới.
Anh chỉ đứng yên chỗ, cau nhìn trong mắt ánh lên nhiều cảm xúc phức tạp mà không hiểu được.
Chu sững lại vài giây, quay sang nhìn tôi:
"Kiều Kiều, đây em quá mệt mỏi, nên hiện ảo giác."
Anh nhẹ nhàng vỗ vai an ủi.
"Trên đời này làm m/a."
Không m/a sao?
Tôi suy nghĩ vẩn chậm rãi đầu….
Nhưng Lục Yến vẫn đứng đó.
Khi ánh mắt chạm vào ánh mắt anh, Lục Yến bước tới.
Bàn đặt lên vị trí trái tim chỉ cần hơi dùng sức là móc nó ra.
Anh đang cảnh tôi.
"Bảo ta đi, ngay lập tức."
Tôi im hai giây, làm theo.
"Ừ, đây tinh em không lắm. Anh về trước đi."
Chu cau nhìn tôi:
"Em chắc là tự ổn chứ?"
Vừa nói, vừa đỡ ngồi ghế sofa:
"Để lại với em nhé, ngủ phòng khách."
"Không cần đâu."
Tôi nhìn Lục Yến bên cạnh, sắc mặt tối sầm lại, vội vàng từ chối.
Tính cách Chu khá điềm đạm, từ cũng không nói thêm, chỉ dặn chuyện thì gọi cho ấy, rồi rời đi, cửa lại.