Hữu Tình Mật Ý

Chương 5

11/07/2024 16:02

5.

Lần đầu tiên nhìn thấy Quý Hằng, hắn vẫn là một đứa nhỏ g/ầy còm, đâu có điểm nào giống với thiếu niên phong lưu tuấn tú bây giờ chứ.

Tướng quân trấn thủ ở biên cương, nhất định phải để gia quyến ở kinh thành, một là để làm con tin, hai là để lưu lại huyết mạch.

Cha mẹ ta tình cảm sâu đậm, trước khi thành thân, cha ta đã lập lời thề tuyệt đối sẽ không nạp thiếp.

Lúc mẹ sinh ta ra, đ *a u một ngày một đêm, cha ta đ *a u lòng, cộng thêm việc chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên chỉ có một nữ tử là ta.

Năm ta lên sáu, cuối cùng mẹ ta cũng không chịu đựng nổi mấy lời phàn nàn cáo trạng vì sự nghịch ngợm của ta nên đã một cước đ/á ta vào tuần phòng doanh.

Thống lĩnh tuần phòng doanh là đồng nghiệp trong quân với cha ta, ông rất nghiêm túc, có khả năng chiến đấu xuất sắc, am hiểu nhất là trị mấy đứa trẻ trêu mèo chọc chó không nghe lời như ta.

Lần đầu tiên ta gặp Quý Hằng là ở chỗ này.

Quý Hằng tới chỗ này không phải vì không nghe lời mà là vì cơ thể yếu đuối, thường xuyên bị bệ/nh nên mới bị cha hắn đưa tới nơi này.

Tuy hắn lớn hơn ta hai tuổi nhưng cái đầu còn không to bằng ta, ngay cả thể lực và kỹ năng cũng không bằng ta.

Ta luôn không biết nặng nhẹ, lúc hai người một tổ luyện tập, chỉ sau mấy chiêu, Quý Hằng đã bị ta đ á nh cho mặt mũi bầm dập.

Nhưng hắn lại rất bướng bỉnh, so với những đứa trẻ cùng tuổi, cho dù hắn có bị đ á nh bị thương cả người, hắn cũng sẽ cắn răng không rên một tiếng.

Ta có hơi không đ á nh lòng: “Ta nhẹ tay hơn nhé?”

Quý Hằng lau mặt, bình tĩnh nói: “Không cần.”

Kiểu tính cách thấy qu/an t/ài cũng không đổ lệ này khiến ta sâu sắc cảm nhận được, người này có thể sống chung được với ta.

Vì để giữ lại vị bằng hữu tốt này, ta về lục lọi nhà kho nhỏ của cha, lôi hết đống th uố c trị thương tốt nhất mà cha ta cất giấu ra, tính thêm cả mấy đơn th uố c dược thiện mà cha tìm cho mẹ nữa, gói hết thành một bao to đưa cho Quý Hằng.

Hy vọng có thể giúp hắn khỏe mạnh hơn.

Có thể chịu đò/n tốt hơn.

Nhưng cho dù là th uố c hay dược thiện thì cũng không có hiệu quả nhanh như vậy, hắn vẫn g/ầy yếu như cũ.

Nhiều lúc ta đã nghĩ rằng, nếu thực sự không được thì sau này ta sẽ bảo vệ hắn.

Ta cứ tưởng rằng tình bạn này của chúng ta sẽ kéo dài lâu hơn nữa.

Không bao lâu sau, cha hắn phát hiện ra rằng, đưa Quý Hằng đến tuần phòng doanh không chỉ không rèn luyện được sức khỏe cho hắn, ngược lại càng có nhiều các vết bầm tím trên cơ thể g/ầy yếu của hắn.

Thiếu sư đại nhân chỉ sợ không đợi được ngày con trai khỏe mạnh thì ngay cả con cũng không còn nữa nên quyết định đưa Quý Hằng rời khỏi tuần phòng doanh, tiến cung làm thư đồng.

Vì thế ta còn cảm thấy tiếc h/ận, cảm thấy không có người này nên tuần phòng doanh trở nên vắng vẻ biết bao.

Có điều, chẳng bao lâu sau, cha ta gửi tới một lá thư, mang ta đến biên cương.

Ở nơi đó, ta gặp lão các chủ của Ám các, ông ấy thấy ta căn cốt thanh kỳ (*) nên nhận ta làm đồ đệ, dạy ta bản lĩnh thực sự.

Việc học quá nặng nề và phức tạp, ta cũng quăng luôn người đồng bọn bướng bỉnh không chịu khuất phục đó ra sau đầu.

(*): ý là xươ/ng rất đặc biệt, rất có khả năng trở thành cao thủ võ thuật, từ này thường được sử dụng trong tiểu thuyết võ hiệp.

Gặp lại Quý Hằng cũng đã là bảy năm sau.

Sư phụ dẫn ta đi làm nhiệm vụ đầu tiên, người đưa tình báo đến là Quý Hằng.

Thời gian bảy năm cũng đủ khiến cho thiếu niên thay da đổi thịt, biến hắn trở thành kiểu người mà chỗ nào ta cũng thích.

Chỉ là khung cảnh của cuộc gặp gỡ này không được tốt đẹp cho lắm.

Hắn ngọc thụ lâm phong, thiếu niên khí phách.

Còn ta quần áo tả tơi, giống hệt một tên ăn mày.

Có hơi thảm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
3 Hàng hạng hai Chương 17
10 Vượt Rào Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm

Sói Trắng Ngụy Trang

Chương 17
Bạn cùng phòng của tôi tên Ôn Thủy là một đại mỹ nhân thuần khiết. Chỉ với gương mặt ấy đã bẻ cong vô số thẳng nam trong trường, tôi cũng không ngoại lệ. Gần nước hưởng trăng, tôi ngày ngày mượn danh “thẳng nam” để tiếp cận cậu ta. Mùa đông sợ lạnh, phải chui lên giường cậu ta để sưởi ấm. Mùa hè sợ nóng, lại càng phải dán vào Ôn Thủy vốn trời sinh thân nhiệt mát lạnh. Tôi yêu chết cái dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của cậu ta. Trong tiệc sinh nhật của Ôn Thủy, tôi quay lại xe lấy món quà bỏ quên. Vừa rẽ qua góc hành lang, liền nghe thấy Ôn Thủy và bạn nối khố Tưởng Xuyên đang trò chuyện. Giọng Tưởng Xuyên đầy trêu chọc, đưa cho cậu ta một cái bật lửa: “Cũng chỉ có thằng ngu Dư Bạch mới nghĩ mày Ôn là đóa bạch liên hoa.” Ôn Thủy, người xưa nay chẳng hề đụng đến rượu hay thuốc lá, lại thành thạo nhả ra một vòng khói, thần sắc lười nhác: “Tao chỉ thích cái dáng vẻ cậu ấy giả vờ thông minh, đáng yêu biết bao.”
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
13
Súp Của Mẹ Chương 30
Thợ Đổi Da Chương 10
100% Ăn Khớp Chương 18