Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 193: Làm sao lại nói không tin đây!

05/03/2025 10:05

Editor: Hyna Nguyễn

—————–

Đế đô, Tư Thị tập đoàn.

Hứa Dịch nhận một cú điện thoại, mặt hơi biến sắc, vội vàng gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc nói “Cửu gia, trường học mới vừa gọi điện thoại tới, nói là Tư Hạ thiếu gia phát bệ/nh!”

Tư Dạ Hàn nghe vậy, từ trong một chồng tài liệu ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi mở miệng, “Chuẩn bị xe.”

“Vâng! ” Hứa Dịch lộ ra vẻ mặt như trong dự liệu của hắn.

Tư Hạ thiếu gia quá mức nghịch ngợm phản nghịch, ai cũng không quản được, ngay cả lời của cha mẹ hắn cũng không nghe, cho nên lão phu nhân cố ý dặn dò ông chủ trông nom nhiều hơn, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, ông chủ nhẹ thì phải gánh trách nhiệm, nặng thì thậm chí có thể sẽ bị hoài nghi. Thanh Hòa chỉ có hiệu trưởng cùng một số rất ít mấy lãnh đạo cao cấp biết thân phận của Tư Hạ. Nghe Tư Dạ Hàn muốn tự mình tới, hiệu trưởng liền tự mình chờ ở cửa trường học, đám người bọn họ mới tới, ông tự mình dẫn anh hướng phòng y tế đi tới.

“Đang êm đẹp tại sao lại phát bệ/nh vậy? ” Hứa Dịch ở một bên hỏi.

Hiệu trưởng lau mồ hôi, sợ bị trách cứ vì chiếu cố không chu toàn, vội vàng trả lời: “Chuyện này… Cái này… Là bởi vì thời điểm diễn tập chịu một chút kinh sợ…”

“Bị kinh sợ hù dọa? ” Hứa Dịch không hiểu, thời điểm diễn tập có thể bị cái gì làm cho kinh sợ được chứ?

Hiệu trưởng thần sắc khó xử trả lời, “Có người nói là Tư Hạ thiếu gia đối với cô bé diễn vai công chúa kia không thích, tướng mạo dường như có chút dọa người…”

Hứa Dịch: “Ây…” Cô bé kia sẽ không phải là… Diệp tiểu thư chứ…

“Người như thế nào rồi? ” Tư Dạ Hàn mở miệng.

“Bây giờ đã không có đáng ngại, chỉ là có lên cơn sốt, đang truyền nước biển.”

Thanh Hòa, phòng y tế.

Tất cả mọi người đều đi hết, trong phòng y vụ liền chỉ còn lại có Diệp Oản Oản cùng Tư Hạ ở đó mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Ống tay áo một mực bị kéo không thả, không có cách nào Diệp Oản Oản chỉ có thể mở miệng, “Làm sao vậy? Muốn cùng tớ lại đi đến rừng cây nhỏ làm một lần nữa sao?”

Cô vốn nghĩ là nhìn hắn bệ/nh không muốn kí/ch th/ích hắn nhưng hắn lại… Tiếng nói rơi xuống trong nháy mắt, ngón tay đang nắm ch/ặt cô không buông nhất thời “Vèo ” một tiếng rụt trở về.

Diệp Oản Oản đối với hiệu quả này rất hài lòng, thu tay về nói, “Lời nên nói tối hôm qua tớ đã nói rất rõ rồi, cậu đừng uổng phí sức lực của mình nữa!”

Bên này Hứa Dịch cùng ông chủ nhà mình mới vừa đi tới cửa phòng y tế, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc, thanh âm này… hình như là của Diệp Oản Oản!

Không xong rồi! Cô ấy làm sao cũng ở đây?

Hứa Dịch biến sắc, sau đó liền nghe được trong phòng truyền đến âm thanh kích động của Tư Hạ: “Diệp Oản Oản! Cậu thật sự yêu thích Tư Dạ Hàn sao?”

Hứa Dịch nghe được vấn đề này, trên trán mồ hôi lạnh đều xuống.

Làm sao lại hỏi tới không phải lúc như vậy!

Là hắn quá sơ sót, biết rõ Diệp Oản Oản cùng Tư Hạ học chung một trường học, hẳn là hắn nên sớm tới trước x/á/c nhận tình huống của bên này đã chứ.

Bên trong phòng, Diệp Oản Oản thở dài một cái nói “Tớ đều đã nói với cậu hơn tám trăm lần rồi, rốt cuộc cậu còn muốn tớ lặp lại bao nhiêu lần nữa? Tình cảm của tớ đối với Cửu thúc của cậu so với kim loại còn kiên cố hơn, yêu như bàn thạch, núi không mòn, nước sông có thể cạn, Đông lôi từng trận, hạ vũ tuyết, Thiên Địa hợp, mới dám chia xa! Vậy đã đủ chưa?”

Hứa Dịch ở ngoài cửa: “…”

Cái Diệp Oản Oản này thật là mặt càng ngày càng dày nha!

Nhưng là, Tư Hạ thiếu gia cũng không phải là một cái đèn đã cạn dầu, nếu hắn có lòng khiêu khích…

Hứa Dịch hoàn toàn không dám buông lỏng, đang lo lắng, quả nhiên liền nghe được Tư Hạ cười lạnh một tiếng mở miệng nói tiếp “Diệp Oản Oản, cậu nói lời như vậy, chính cậu tin sao? A, cậu thích hắn? Cậu thích hắn vì cái gì? Tiền của hắn? Quyền thế của hắn? Hay là gương mặt đó của hắn Cậu nghĩ rằng tớ không biết sao, cậu căn bản cũng không phải là tự nguyện! Còn nữa cậu ăn mặc thành bộ dáng này, hoàn toàn là vì né tránh hắn đi!”

Đệt! Diệp Oản Oản nhất thời khẽ nguyền rủa một tiếng cái gấu con này quả nhiên không dễ đối phó như vậy! Lại liền trực tiếp như vậy đem gốc gác của cô đều bóc ra.

Diệp Oản Oản trên trán nổi lên gân xanh, rốt cuộc tất cả nhẫn nại đều khô kiệt, không thể nhịn được nữa rống lên nói: “Né tránh cái đầu cậu á! Cậu chỉ là một cái gấu con! Làm sao tớ nói lại không tin đây! Có phải là nhất định bây giờ tớ đem Tư Dạ Hàn kêu đến ở ngay trước mặt ngươi bắt hắn lên đây, cậu CMN mới tin tưởng hay không

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ánh trăng nhuốm bùn

Chương 32
Giang Dực là nam chính chính trực, trượng nghĩa trong truyện. Sau khi nhóm nhân vật chính đại chiến và thất bại trước phe phản diện, họ đã giao Giang Dực cho tôi, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Thế nhưng, Giang Dực thà chết chứ không chịu khuất phục. Vào cái ngày hắn tự sát, chúng tôi đã cãi nhau một trận long trời lở đất, tôi buông lời nguyền rủa hắn chết không toàn thây. Không ngờ, lời nói lại thành sự thật. Sau khi Giang Dực tự sát, tôi cũng bị xe tông chết. Khi mở mắt tỉnh dậy lần nữa, tôi đã trọng sinh về thời trung học. Lúc này, Giang Dực lướt qua lời cầu xin giúp đỡ giả tạo của tôi, đưa túi cứu thương cho một học muội. Đứa đàn em bên cạnh xúi giục tôi: "Trăng sáng treo cao mà không chiếu rọi anh, hay là mình nhốt anh ta lại, đánh cho một trận, bắt anh ta phải chiếu rọi mình đi?" Nhưng tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, giáng thẳng cho cậu ta một cú đấm. "Mày lo chuyện trăng sáng có chiếu rọi tao hay không làm gì? Hắn cứ treo cao là được rồi! Về sau, đứa nào dám làm ảnh hưởng đến việc hắn treo cao, ông đây sẽ xử lý đứa đó..." Cưỡng ép Giang Dực cả đời, tôi cũng mệt rồi. Đời này, tôi sẽ không chơi cái trò cưỡng chế yêu nữa.
276
5 Hòm Nữ Chương 12
6 Hòe Âm Dụ Hồn Chương 14
8 GƯƠNG BÓI Chương 25
11 Bái Thủy Thần Chương 21

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Ly Hôn Xong Tổng Tài Hối Hận

Chương 23
Ngay khoảnh khắc chiếc dấu thép của Cục Dân chính sắp sửa hạ xuống, sinh linh nhỏ bé trong bụng tôi đạp nhẹ một cái. Rất nhẹ. Nhẹ như một sợi lông tơ thoáng chạm qua. Nhưng tôi biết rõ, đó tuyệt đối không phải ảo giác. Tờ đơn ly hôn trong tay tôi bỗng trở nên nặng trĩu, như thể đang đè lên cả ngàn cân. Bên cạnh tôi là Tống Nghiêm, người đàn ông tôi mới kết hôn chưa đầy ba tháng, cũng sắp trở thành chồng cũ. Anh đang cúi đầu, vuốt lại nếp gấp vốn dĩ chẳng hề xộc xệch trên tay áo bộ vest đắt tiền. Đường nét góc nghiêng trên gương mặt anh căng cứng như mặt hồ đóng băng, lạnh lẽo, cứng rắn và không hề gợn chút dao động. Công chức tiếp nhận là một phụ nữ ngoài bốn mươi, mắt không buồn ngẩng lên, giọng nói đều đều theo khuôn mẫu: “Anh Tống Nghiêm, cô Tô Từ, hai người tự nguyện ly hôn, không tranh chấp tài sản, không tranh chấp quyền nuôi con, xác nhận chứ?” “Xác nhận.” Giọng Tống Nghiêm lạnh như viên đá rơi vào bồn thép, vang lên rõ ràng nhưng buốt giá. Chị ấy quay sang tôi, trong ánh mắt lướt qua một tia thương hại khó nhận ra. Ở nơi này, chuyện hợp tan diễn ra mỗi ngày, chỉ cần nhìn là biết ai là người bị bỏ lại. “Cô Tô Từ.” Tôi hít sâu, cố ép cơn axit đang trào ngược trong dạ dày xuống, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay. “Xác nhận.” Giọng tôi hơi run, nhưng từng chữ nói ra đều rành mạch. Con dấu thép lặng lẽ hạ xuống. Âm thanh “cộp” vang lên khẽ khàng. Hai quyển sổ đỏ kết hôn đã biến thành hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ sẫm. Mọi thứ, kết thúc thật rồi.
Hiện đại
Ngôn Tình
4
TỤC MỆNH SƯ 1 Chương 9