Cáo Và Sói

Chương 6

03/11/2025 15:46

Đồng thời, bản năng động vật trong tôi cảnh báo một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Chỉ một giây sau, toàn thân tôi như đóng băng.

Tôi nhìn đôi tai mới nhú trên đầu Du An.

Cùng chiếc đuôi lông xù đang ve vẩy.

N/ão tôi trống rỗng...

Du An... không phải người?

Là sói!

Họng tôi nghẹn lại.

Linh tính mách bảo điều chẳng lành.

Liệu anh có biến thành thú hoàn toàn không...?

X/é rá/ch!

Chiếc quần tây Du An tan thành từng mảnh vụn.

Tôi: "?!"

Trời ơi đúng lúc quá!

Đơ người hai giây, tôi đẩy Du An ra định chạy trốn.

Nhưng anh đã kéo tôi lại từ phía sau.

"Bảo bối, đừng đi... Anh đ/au lắm... Giúp anh..."

Tôi liếc xuống dưới, đầu lắc như chong chóng: "Du An! Em chỉ giúp được khi anh biến lại thành người thôi!"

Du An ngậm lấy tai tôi, thở gấp: "Không được... Có người cho anh uống th/uốc, lại trùng đúng kỳ... Anh không kiểm soát nổi..."

Ch*t ti/ệt thằng khốn nào đây!

Vừa đến ngày vừa bị chuốc th/uốc...

Họ muốn gi*t tôi trên giường à?

Tôi đảo mắt đo kích thước, mặt nhăn như bã trầu: "Du An! Thật sự không được đâu!"

Du An mơn trớn cổ tôi, dỗ dành: "Bảo bối đừng sợ... Em chịu được mà..."

Tôi lắc đầu như đi/ên: "Không!!"

Chưa kịp dứt lời, tôi đã bị hất tung lên giường.

Áo ngủ bị x/é toạc.

Vòng eo bị siết ch/ặt.

Cả người tôi mềm nhũn.

Không biết bao lâu sau, cơn đ/au x/é ruột khiến đồng tử tôi co rút.

"Hu... Du An đồ cầm thú!"

Đồ đại l/ừa đ/ảo!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm