Người Vợ Beta Của Thiếu Tướng

Chương 14

12/08/2025 16:25

Bác gái lo lắng nói:

"Tháng sáu năm ngoái, một cặp cha con mất tích ở Q/uỷ Giác, đến giờ th* th/ể còn chưa tìm thấy."

"Hai năm liền sau đó, cứ đến tháng sáu lại có dân làng mất tích, giờ đã tháng năm rồi, mọi người sợ lại có người mất tích..."

"Không báo cảnh sát sao?"

"Báo rồi, nhưng lực lượng cảnh sát đây, cháu cũng biết đấy..." Bác gái bất lực, "Mỗi năm mất tích hai ba người, không ai quan tâm, bảo có thể bị sóng cuốn đi..."

Tôi cảm thấy có gì kỳ lạ, lại hỏi:

"Người mất tích có liên quan gì nhau không?"

"Không liên quan gì, có nam có nữ, đa số là thanh niên và trẻ con, người già thì không."

Trưởng thôn khó khăn lắm mới dỗ mọi người đi, tôi hỏi có cần giúp không, ông vẫy tay:

"Việc này khó lắm, bảo dân làng đừng đến đó là được, mong công văn sớm phê duyệt..."

Buổi chiều, tôi và Vệ Hanh tiếp tục vẽ tường.

Cả ngày ngửa cổ giơ tay, về nhà tôi mệt lả trên ghế sofa.

Vệ Hanh chủ động tiến lại, xoa bóp cổ và vai cho tôi.

Tôi ngửa mặt, từ dưới lên nhìn anh ta.

Thật kỳ ảo, một tháng trước, tôi còn mát-xa cho anh ta hôn mê, giờ đổi vai.

Gương mặt Vệ Hanh thật đáng nể, góc ch*t nhìn vẫn đẹp kinh người.

Đường nét hàm dưới kiên nghị, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm.

Sao có người đẹp thế... Tôi nhìn say sưa.

Vệ Hanh đột nhiên cúi xuống, hôn lên trán tôi.

Toàn thân tôi cứng đờ, nín thở.

Anh ta dùng râu mới mọc cọ vào tôi, thì thầm đầy ám muội:

“Cứ nhìn anh như thế, anh sẽ ăn thịt em đấy.”

“Ăn cái đầu anh ấy! Đói thì ăn cơm đi!” Tôi xoa trán còn tê rần, lẩm bẩm ch/ửi bới rồi bước vào bếp.

Tiếp theo một tuần, tôi và Vệ Hanh ngày nào cũng đi vẽ tranh tường.

Khi đã quen tay, tôi cơ bản hai ngày là hoàn thành xong một bức tường.

Hôm đó, tôi làm xong bữa sáng mà vẫn không thấy Vệ Hanh xuống lầu.

Bình thường anh dậy sớm hơn cả tôi, thường ra sân tập một bài quyền quân đội rồi chạy vài vòng mới quay về ăn sáng.

Tôi đành phải lên phòng gọi anh.

Vệ Hanh nằm bẹp trên giường, mặt mày ủ rũ. Tôi sờ trán anh.

“Sốt à?”

Tôi lấy nhiệt kế đo cho anh.

Thân nhiệt anh hơi cao, nhưng chưa đến mức sốt.

Vệ Hanh thều thào:

“Anh không sao… nằm nghỉ một chút là khỏe… Em đi đi, đừng lo cho anh…”

“Ừ, bữa sáng đã làm xong rồi, lát nữa anh dậy ăn nhé.”

Tôi không nghĩ nhiều, vội vã rời đi.

Hôm nay không có Vệ Hanh – cái đuôi bám theo bên cạnh, tôi cứ thấy thiếu thiếu, như thể mất đi thứ gì đó.

Tôi lơ đễnh, tiến độ vẽ chưa được nửa ngày thường.

Gần trưa, trời tối sầm lại, gió cuốn từng cơn dưới đất.

Có vẻ sắp mưa, tôi vội thu dọn dụng cụ vẽ.

Tôi hối hả chạy về nhà, vừa bước vào cửa thì bên ngoài mưa như trút nước.

Trong nhà tối om, tôi thấy bữa sáng trên bàn ăn vẫn nguyên vẹn, lẽ nào Vệ Hanh vẫn ngủ?

Tôi chạy lên lầu hai, xông vào phòng anh, định gọi:

“Vệ…”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm