Áo mi cao cấp.
Loại mà dính nước hỏng ngay.
Sau đó, tôi vô cùng áy náy, liên tục tự trách mình.
“Sếp, áo nhiêu để đền cho cái nhé?”
“Không cần.”
Tạ dừng lại chút, rồi nói tiếp, “Lúc trước ở nhà hàng, định nói chuyện gì?”
Nghỉ việc à.
Nhưng thời điểm mà việc cũng không hợp lắm.
Hơn nữa, bố bị ốm, trai tôi cũng rảnh để việc công ty.
Tôi lắc đầu, “Bây giờ không trạng nói chuyện này.”
Tạ im lặng lúc, bỗng nói, “Vậy đi giải không?”
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Bây giờ đang giờ làm việc mà?”
“Trốn chút thôi, không phải trước cứ nói làm thế sao?”
“Ch*t ti/ệt, sao anh...”
Chờ đã, chuyện đúng không?
Sếp lại việc?
“Đi thôi, quá giờ không đâu.”
Nghe nói, tôi liền như con chó nhỏ bám theo sau anh.
Tôi không ngờ, Tạ tôi đi núi?
Không phải đi quán uống rư/ợu xả stress.
Không phải đi sắm cho vui.
Càng không phải chơi mạo hiểm như dù, đua xe.
Mà là... núi!
Tôi gh/ét nhất mà!
Quả nhiên, tôi nên đoán được.
Sở thích của người thói sinh gần như ông như ấy thì không bình thường được!
Tôi vừa vừa thở hổ/n h/ển, ch*t đi Tạ vẫn chạy nhanh phía trước như không hề mệt.
“Sếp, đợi... đợi với.”
Một lớn nắm lấy cánh tôi, còn trẻ mà lực không tốt lắm nhỉ.”
Tôi bực mình, cười bảo: “Anh hơn mấy tuổi?”
Trên lời than vãn, cùng tôi cũng đến đỉnh núi.
Tạ lấy hai cái xếp ra từ ba lô.
“Ngồi đi.”
Tôi ngơ hỏi, “Làm vậy?”
“Chờ.”
“Sắp hôn rồi.”
“Nếu mai dậy thì còn xem bình minh.”
Tôi từng nghĩ, đợi hôn, ngắm bình minh, những chuyện nghe vẻ chán lại đến vậy.
Có lẽ Tạ khả năng biến mọi nên tốt đẹp.
Bản thân ấy vốn người nội rất mẽ.
Buổi tối, hai tôi nằm cái lều.
Tôi ôm túi ngủ, nhỏ nhẹ nói, trước nói bị mộng du, thật sự không nói dối.”
Tạ nhíu mày.
“Lại nhắc chuyện đó.”
“Dù sao nếu làm thì t/át tỉnh lại được.”
Tạ gật đầu.
“Có túi ngủ rồi, nếu còn làm lo/ạn, ném ra ngoài luôn.”
Nhưng đêm lại yên bình đến ngờ.
Ngoại trừ việc sáng hôm sau tôi mở mắt ra thì mình đã bò sát sang cạnh Tạ từ lúc nào.
Cả người dính sát nhau.
Nhịp thở như hòa vào nhau.
Mặt tôi đỏ bừng ngay tức.
Tim đ/ập nhanh không bình thường.